Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 457 - Ấn thần 1



Chương 457 - Ấn thần 1




Ấn thần 1
Pháo hoa rực rỡ quanh quẩn mãi trên bầu trời phố U Linh không tan đi. Giang Lẫm ngẩng phắt đầu lên ngắm nhìn những đóa hoa nở rộ giữa làn khói kia, sau đó đôi mắt vốn đờ đẫn dần có thần hơn.
Những ký ức như bị sương mù che khuất được một bàn tay nhẹ nhàng vạch ra. Hình ảnh mờ mờ trở nên rõ ràng.
Cậu ta nhớ ra rồi.
Tất cả những ký ức liên quan đến những gì đã trải qua bốn năm trước, cuộc sống ở phố U Linh và lý do tại sao cậu ta với Thái Ngữ Tinh lại tới cửa hàng DIY hiện ra trước mắt.
Ánh mắt Giang Lẫm trở nên nhẹ nhàng. Cậu ta quay sang nhìn Thái Ngữ Tinh đứng bên cạnh.
Cô ấy cũng đang ngửa đầu ngắm pháo hoa, cảnh tượng không khác gì bốn năm trước.
Quán bar "Vực Sâu" đối diện cửa hàng DIY có mấy khách hàng lẻ tẻ đang ngồi nhâm nhi. Nghe động tĩnh bên ngoài nên bọn họ cũng chạy ra xem, sau khi ngạc nhiên liếc mắt nhìn về phía đối diện lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lộ Dao phát hiện ra nhân viên phục vụ tối hôm qua cũng đã đi tới cửa từ bao giờ.
Có điều anh ta không nhìn pháo hoa mà nhìn cô.
Con bạch tuộc trên đầu nhân viên phục vụ này còn lớn hơn cả hôm qua. Trên xúc tu của nó nhô ra rất nhiều thứ gì đó rậm rạp chằng chịt.
Kỳ lạ là người xung quanh cứ như không hề có chút cảm giác nào.
Có vẻ như tình huống của người này không quá giống Giang Lẫm.
Lộ Dao cụp mắt rồi lễ phép gật đầu với đối phương như tối hôm qua.
Sau năm phút nổ rực rỡ, cuối cùng số pháo hoa mà Lộ Dao và hai vị khách mất cả buổi chiều ngồi chế tạo cũng bắn hết.
Mười mấy giây sau, hiệu quả của đạn màn đêm cũng biến mất, mặt trời đã khuất nửa bóng xuống đường chân trời, ánh hoàng hôn lại phủ đầy đường phố một lần nữa.
Lộ Dao vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của Giang Lẫm và Thái Ngữ Tinh còn đang ngẩn người ở cửa: "Đây là lần đầu tiên hai người chế tạo pháo hoa mà làm được như vậy là tốt lắm rồi. Đi thôi, chúng ta về ăn cơm."
Bận rộn nguyên cả chiều nên Lộ Dao đã hơi đói.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi tới cửa hàng đồ ăn nhanh đặt đồ ăn tới. Chỉ là cô còn chưa kịp đi về đã có người từ phía sau chạy lên hỏi:
"Pháo hoa này làm thủ công thật à?"
Lộ Dao quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên mặt đầy râu đang đi từ quán bar đối diện tới, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng vào cô.
Lộ Dao: "Tất nhiên rồi."
Để ý tới tấm biển quảng cáo bên cạnh Lộ Dao, người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên chớp mắt một cái nhưng lại khôi phục rất nhanh, sau đó ông ta bước nhanh hơn: "Tôi muốn trải nghiệm thử một lần."
Lộ Dao đang định đồng ý vì lúc này vẫn chưa đến sáu giờ chiều, ăn chút gì đó rồi quay lại thì vẫn kịp tổ chức một hoạt động nữa trước mười hai giờ đêm.
Có điều phản ứng của Từ Tranh Vanh và Nhậm Do lại nhanh hơn cô. Hai người bọn họ tiến lên ngăn người đàn ông trung niên kia lại.
Không biết bọn họ nói gì mà ông ta ngẩng đầu nhìn Lộ Dao một cái đầy sâu xa rồi không cam lòng xoay người quay về quán bar đối diện.
Thấy cảnh tượng này, khách hàng đang đứng hóng bên đường như hiểu ra gì đó nên dần dần tản ra.
Lộ Dao lạnh lùng lườm Từ Tranh Vanh và Nhậm Do một cái.
Lưu Tịnh kéo tay Lộ Dao rồi lắc đầu với cô: "Người của nhà thờ sẽ tới nhanh thôi, giờ mà có khách thì không tiện lắm."
Nghe vậy, Lộ Dao không lườm nữa: "Được thôi, tôi sẽ phối hợp."
Lưu Tịnh đứng ở cửa nói: "Giờ tôi phải về đơn vị cái đã, ngày mai sẽ quay lại thăm cô sau. Cô để dành cho tôi một vị trí trải nghiệm nhé."
Hiện tại quá nhiều chuyện đang cần giải quyết gấp nên Lộ Dao cũng không kịp hỏi kỹ tình huống của Lưu Tịnh.
Có vẻ như cô ấy rất bận rộn. Sau khi chào Lộ Dao, cô ấy vội vàng xoay người rời đi nhưng lại bị Từ Tranh Vanh cản đường.
Trước khi người của phòng an ninh tới, bọn họ muốn ở lại canh chừng Giang Lẫm, không thể rời khỏi cửa hàng DIY được nên tạm thời không có ai đưa Lưu Tịnh về tòa nhà ban quản lý. Thế nên bọn họ chỉ có thể giữ cô ấy cùng ở lại đây.
Lộ Dao cũng phất tay tỏ vẻ sao cũng được: "Không đi được thì mọi người vào ăn chung bữa cơm đạm bạc đi. Tôi đang chuẩn bị gọi món."
Sau khi quay lại cửa hàng, Lộ Dao chọn sáu suất cơm tiêu chuẩn cho sáu người.
Từ Tranh Vanh và Nhậm Do không ngờ Lộ Dao còn gọi cả cơm cho bọn họ nên vô cùng nghiêm túc từ chối khéo.
Nhưng đến khi cơm hộp được ship đến rồi, mùi thơm kia thật sự khiến bọn họ thèm thuồng, còn thơm hơn cả đồ ăn trên phố U Linh nữa.
Thế là hai người đành phải lặng lẽ xoay đi chỗ khác lén lút nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu quan sát ba người bên trong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận