Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 471 - Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 1



Chương 471 - Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 1




Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 1
Lộ Dao gật đầu: "Tình hình cậu ta thế nào?"
Từ Tranh Vanh: "Như những gì cô nói. Sau khi tỉnh lại cậu ta đã tới tịnh thất ở một ngày, hoàn toàn không hề xuất hiện triệu chứng dị hóa, cứ như... từ trước đến nay chưa dị hóa lần nào vậy."
Từ Tranh Vanh không kể cho Lộ Dao biết vì chuyện này mà nhà thờ đã trở nên hỗn loạn. Đang dị hóa dở mà dừng lại đã đủ hiếm lạ rồi, giờ Giang Lẫm lại còn khôi phục lại được dáng vẻ vốn có nữa.
Lộ Dao như có điều suy nghĩ: "Tịnh thất là chỗ nào vậy?"
Từ Tranh Vanh: "Tịnh thất là một căn phòng đặc biệt trong nhà thờ. Những người được xác định đã xuất hiện triệu chứng dị hóa trước khi bị đưa đi sẽ phải tới tịnh thất thực hiện một lần quan sát cuối cùng cái đã."
Nhà thờ phố U Linh vốn chỉ là một nơi tiếp nhận người dị hóa.
Nói cho cùng thì tính chất của nhà thờ, ban quản lý khu phố và ủy ban khu phố chẳng có gì khác nhau, đều là những nơi người kia lập nên để phục vụ bản thân cả.
Nhưng chừng khoảng hai ba tháng trước, bỗng nhiên có một căn phòng kỳ lạ xuất hiện ở cuối hành lang tầng một của nhà thờ.
Nhân viên làm việc ở nhà thờ phát hiện ra sau khi vào căn phòng này, tình huống của người dị hóa sẽ phát triển theo hai hướng. Có người tăng tốc độ dị hóa, có người lại chậm lại.
Sau đó căn phòng này được gọi là tịnh thất. Những người dị hóa mà nhà thờ đưa về sẽ "ngồi yên" trong tịnh thất từ hai mươi tư đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cuối cùng mới xem tình hình để quyết định có đưa đi hay không.
Có điều tác dụng của tịnh thất nhiều nhất chỉ là trì hoãn thời gian dị hóa mà thôi. Người đã xuất hiện triệu chứng dị hóa thì cuối cùng cũng sẽ phải rời đi, kết quả vẫn chỉ có một.
Chỉ là tình huống của Lưu Tịnh và Giang Lẫm hoàn toàn khác nhau. Bọn họ không chỉ ngừng dị hóa mà còn khôi phục nữa.
Lộ Dao khẽ nhíu mày: "Cuối cùng bọn họ sẽ bị đưa đi đâu?"
Từ Tranh Vanh: "Tầng mười ba trên cùng của tòa nhà văn phòng ủy ban khu phố. Đó là nơi cuối cùng người dị hóa trở về, cũng là nơi cuối cùng chúng tôi trở về."
Lộ Dao hiểu rồi.
Thảo nào bình thường không có ai tùy tiện đến gần tòa nhà kia.
Đổi sang một cách giải thích khác thì tầng mười ba của tòa nhà văn phòng kia chính là bàn ăn của người kia.
Có điều nhân viên ở phòng làm việc tầng một là sao vậy?
Bọn họ trông có vẻ như đều đã dị hóa nhưng lại vẫn có ý thức.
Tịnh thất đột nhiên xuất hiện ở nhà thờ cũng khiến người ta phải để ý.
Lộ Dao kịp thời dừng những dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn không ngừng trong đầu lại rồi nhìn về phía Từ Tranh Vanh lần nữa: "Hôm nay mấy người các anh tới đây hẳn không chỉ là muốn nói với tôi những tin tức này đâu nhỉ?"
Từ Tranh Vanh né sang một bên để Nhậm Do đẩy cô gái lạ kia lên.
Từ Tranh Vanh: "Cô ấy tên là Đỗ Hiểu, trước kia là nhân viên ban quản lý khu phố phía Bắc, vừa mới xuất hiện triệu chứng dị hóa cách đây không lâu."
Lộ Dao: "Thì sao?"
Từ Tranh Vanh cụp mắt xuống nói: "Cô ấy đã ở trong tịnh thất hai ngày, dị hóa còn nhanh hơn trước nhưng triệu chứng mà cô ấy thể hiện ra là thoái hóa trí lực, được phán định là thể u linh. Trưởng phòng Tần đã bàn bạc với cấp trên rồi quyết định sẽ đưa cô ấy tới cửa hàng DIY thử cứu chữa."
Nghĩ đến bình kẹo may mắn mà ban quản lý đưa tới, trong lòng Lộ Dao đã có suy đoán: "Thoái hóa trí lực được phán định là thể u linh có nghĩa là sau khi dị hóa cô ấy sẽ biến thành u linh màu trắng, còn một loại dị hóa nữa là bạch tuộc hoàng kim hả?"
Từ Tranh Vanh gật đầu.
Lộ Dao nhìn kỹ hai mắt Đỗ Hiểu, sau đó vẻ mặt dần trở nên vi diệu.
Cô gái trẻ tuổi này có một đôi mắt trong veo vô tội, rất giống nhân viên nữ mới tới trong cửa hàng của cô...
Nghĩ đến đây, một cảm giác không ổn lướt nhanh qua đầu Lộ Dao. Cô xoay người bước nhanh vào bên trong.
Lộ Dao vừa mới đi đến hành lang đã nghe tiếng hô ngạc nhiên truyền ra từ phòng học số hai. Bước chân cô hơi khựng lại chốc lát rồi mới đưa tay đẩy cửa ra.
Chẳng biết từ lúc nào mà tất cả các vị khách trong phòng học này đã vây quanh hai bàn làm việc ở giữa. Trần U và Cam Kình đứng ở phía sau đám người kia.
Lộ Dao giơ tay lên gõ hai cái lên cửa làm mọi người quay lại nhìn, bản thân của cô cũng thấy được tình huống ở hai bàn làm việc kia.
Trong thời gian chờ nướng bánh, hẳn là khách hàng phải tự làm bơ theo hướng dẫn để lát nữa trang trí bánh ngọt trái cây mới đúng.
Nhưng lúc này trên bàn làm việc bên trái lại đang bày đầy những "vắt mì" nhiều màu sắc, còn bơ trên bàn làm việc bên phải thì đã được đánh bông lên và trải trên tấm nhựa mềm để nhào rồi, vàng vàng tím tím trải đầy bàn trông rất đẹp.
Vị khách ngồi bàn kia giơ con dao trong tay lên tiếp tục quẹt trái quẹt phải vẽ tranh lên lớp bơ mềm, còn cố ý bày ra vẻ than thở: "Hai năm rồi không chạm vào cọ vẽ, hơi ngượng tay rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận