Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 150 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 3



Chương 150 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 3




"Tôi thích Lộ Dao nhất.” 3
Đám người tí hon đứng xem xung quanh mừng rỡ vây quanh Lộ Dao, trong mắt tràn ngập vẻ kính trọng.
Thật ra thì Lộ Dao hơi mệt nhưng cô vẫn cố gắng vực dậy tinh thần ầm ĩ với tộc người tí hon một hồi rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi trong ánh mắt cực kỳ nhiệt tình của bọn họ.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã dừng, bầu trời trở nên quang đãng hơn.
Đám người tí hon trong cửa hàng vây quanh Thiên Lãng và Bối Bối. Kết Hương hỏi: "Hai người chuẩn bị đi à?
Thiên Lãng và Bối Bối đang thu dọn đồ đạc. Mưa vừa mới tạnh, cũng chưa xác định được chính xác tình hình của phôi thai nên giờ mà lên đường luôn thì có vẻ không được ổn cho lắm.
Bối Bối dụi mắt một cái, trên mặt vẫn còn đỏ: "Ừ, về bộ lạc sớm chừng nào yên tâm hơn chừng đó. Chờ sau này đứa trẻ ra đời rồi tôi và Thiên Lãng sẽ dẫn nó tới đây nói cảm ơn với Lộ Dao."
Hôm nay bọn họ quá thất lễ, chỉ một câu xin lỗi không đủ để bù đắp.
Thay vì cứ luôn miệng xin lỗi rồi tiếp tục nương nhờ khách sạn thì không bằng chạy về bộ lạc nhanh chút.
Hà Âm kéo Phong Cần tiến lên: "Cho chúng tôi đi cùng với. Đã rất lâu rồi tôi chưa về thăm nhà. Lần này đi cũng coi như là thuận đường."
Thiên Lãng và Bối Bối đã mệt mỏi lắm rồi. Vừa rồi trời mới mưa, lại sắp vào đêm khuya, lúc này mà tiếp tục lên đường thì bọn họ sẽ không chăm sóc tốt cho phôi thai được.
Giọng của Hà Âm vừa lạnh lùng vừa kiên quyết, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhưng Thiên Lãng và Bối Bối lại hiểu được ý của cô ấy.
Lộ Dao đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi nhưng vẫn không yên tâm lắm nên đi ra ngoài ngó một cái. Quả nhiên cô nghe thấy đoạn đối thoại này.
Thế là cô thò đầu ra khỏi cửa nói: "Dù có bốn người thì ra ngoài lúc này cũng là một quyết định không sáng suốt. Ban đêm ở đại lục Nitraan vẫn rất lạnh, hay là mọi người cứ ở lại một đêm đi rồi sáng mai lại lên đường."
Nói xong, Lộ Dao gọi Diên Vĩ và Trúc Châu ra sắp xếp phòng cho khách ở lại rồi mới ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng: "Buổi tối không cần gọi tôi ra ăn cơm đâu."
Đám người tí hon ngẩn ngơ nhìn về phía phòng bếp, đôi mắt chợt sáng bừng lên.
Kết Hương giơ hai tay lên ôm mặt: "Tôi thích Lộ Dao nhất!!!"
Tử Diệp: "..."
Hồ Điệp: "Tôi cũng thích Lộ Dao!"
Ade: "Ai mà chẳng thích Lộ Dao chứ?"
...
Có nấc thang đúng lúc Lộ Dao đưa đến nên Thiên Lãng và Bối Bối không cố ý ầm ĩ đòi đi ngay nữa mà vào phòng 402 ở lại một đêm.
Người khổng lồ bị Lộ Dao gọi đi rồi, bản thân cô cũng đi ngủ.
Bất Độc ngồi trên bệ cửa sổ đối diện xếp hình, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng cứng cỏi không có ý muốn nói chuyện làm quen.
Đám người tí hon trong khách sạn bỗng cảm thấy sao mà nhàm chán quá, đành hơi co người lại nằm ngổn ngang trên ghế trong rạp chiếu phim.
Kết Hương: "Chán quá đi mất."
Hồ Điệp: "Tôi cứ cảm thấy hình như mình quên chưa làm gì đó nhưng lại không nhớ ra đó là việc gì."
Bỗng nhiên Ade ngồi bật dậy: "Đúng rồi, xương bồ!!!"
Kết Hương túm lấy Tử Diệp: "Lộ Dao trồng xương bồ trong nhà ấm trồng hoa. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"
Vốn là sau khi nghe thấy bọn họ đã định đi xem rồi, ai ngờ bị chuyện bất ngờ xảy ra làm quên mất.
Tử Diệp không tin: "Sao có thể chứ?"
Sau đó cậu ấy lại thay đổi suy nghĩ. Ngay cả hạt giống quýt ngọt và hoa Nguyệt Thần mà Lộ Dao cũng có thì lấy ra được một cây xương bồ hình như cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?
Mấy người tí hon đi dọc theo vách tường vòng qua tòa nhà hoa hồng. Tử Diệp và Trúc Châu hợp sức nâng bát hoa Nguyệt Thần về lại nhà ấm thủy tinh trong suốt.
Bọn họ biết phía sau có nhà ấm trồng hoa nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tiến vào.
Vách tường trong suốt, không gian rộng rãi, còn có rất nhiều giá gỗ đang trống nữa.
Chỉ có chiếc giá bên trái cửa ra vào là có bày mấy chậu đất.
"Là xương bồ thật kìa! A a a a a a, Tử Diệp ơi có xương bồ thật kìa!" Kết Hương không thể nào kiềm chế được tâm trạng của mình nữa mà kéo mạnh ống tay áo Tử Diệp hú lên.
Mấy người tí hon đi cùng bọn họ tới nhà ấm trồng hoa cũng trố mắt nhìn vào trong. Thật sự là cỏ xương bồ trong truyền thuyết kìa.
Xương bồ là thứ được ghi chép lại trên bích họa của mỗi bộ lạc.
Loại cỏ này không có quá nhiều tác dụng, chỉ là ngụ ý rất tốt đẹp.
Trong tập tục của tộc người tí hon, lúc cử hành lễ xương bồ có một bụi xương bồ thật bày trong phòng thì sẽ được tất cả khách khứa ngưỡng mộ.
Chỉ là chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà xương bồ đã dần dần biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận