Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 547 - Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 2



Chương 547 - Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 2




Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 2
Sau này vòng tay u linh được đưa ra thị trường, Lộ Dao cảm thấy chức năng của nó và nhẫn trữ vật hơi trùng lặp nhau nên có ý muốn bồi thường cho khách hàng. Thế là cô xem nhẫn trữ vật như một không gian môi giới, đồng thời còn cố ý thêm vào đó một số thuộc tính bị động:
Căn cứ vào đặc tính của nhẫn, khách hàng đeo nhẫn trữ vật có thể đưa cả nhẫn ra thế giới thực.
Rất có thể vòng tay u linh của những vị khách đeo nhẫn trữ vật đã được cất vào nhẫn trữ vật của bọn họ lúc đăng xuất rồi.
Bây giờ cô chỉ cần về khu phố thương mại nhờ nhân viên tra xét một chút là biết ngay vòng tay của bọn họ có còn ở cửa hàng DIY hay không.
Nghĩ đoạn, Lộ Dao bèn ôm Nhị Tâm đang nằm liếm lông trên sô pha lên quay về khu phố thương mại. Sau khi trả nó về trung tâm bổ túc trẻ em, cô lại đến phòng máy chủ trình bày tình huống vòng tay u linh.
Thấy Lộ Dao, Chương Thư căng thẳng hỏi: "Có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao chín mươi chín phần trăm số vòng tay u linh lại rơi vào trạng thái ngủ đông thế này?"
Lộ Dao: "Người chơi trên phố U Linh đăng xuất ra khỏi trò chơi cả rồi."
Hà Tất: "Sao lại đột ngột quá vậy?"
Lộ Dao: "Nhân viên trong cửa hàng DIY tìm ra thiết bị khởi động nút đăng xuất trò chơi nên việc đăng xuất trở nên cực kỳ đơn giản. Vòng tay của chúng ta là vật thật, bọn họ không thể mang ra ngoài được nên chúng nó mới chạy về cửa hàng, hơn nữa cũng đã tự động ngủ đông. Có điều tôi nghĩ có mấy chiếc đã đi theo người chơi ra ngoài rồi. Mọi người tra giúp tôi một chút xem."
Chương Thư nhanh chóng tìm kiếm rồi trả lời: "Đúng là có năm chiếc vòng tay không còn ở phố U Linh nữa. Hệ thống không thể xác định được vị trí cụ thể của nó, trạng thái cũng không rõ."
Lộ Dao: "Được rồi, tôi đã biết."
Chỉ cần chắc chắn mấy chiếc vòng kia không có ở phố U Linh nữa là cô đã có thể khẳng định rằng chúng nó hiện tại đang nằm trong nhẫn trữ vật của người chơi và đi theo bọn họ đến thành phố Minh Nhật rồi.
Sau khi Lộ Dao rời đi, mấy nhân viên trong phòng máy chủ không nhịn được mà chuyện trò thêm đôi câu.
Tống Thanh Sơn ôm lấy đầu phiền não nói: "Chỉ trong một buổi sáng mà tất cả người chơi đều đã đăng xuất. Có phải tôi lại sắp thất nghiệp rồi không?"
Hà Tất: "Anh cứ yên tâm đi, bọn họ chỉ tạm thời đăng xuất thôi chứ có phải một đi không trở lại đâu."
Tống Thanh Sơn: "Cậu thử bị nhốt trong một trò chơi suốt mấy năm trời, lại có khả năng gặp phải nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc nào xem? Vất vả lắm mới thoát được, ai còn muốn chơi tiếp nữa?"
Bỗng nhiên Hà Tất ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc: "Chúng ta mới qua thời gian thử việc lên thành nhân viên chính thức chưa được bao lâu, sẽ không bị cắt giảm đấy chứ?"
Chương Thư cũng lo lắng: "Tôi không muốn đâu. Mặc dù đi làm ở đây hơi xa nhưng bà chủ rất tốt, đồ ăn rất ngon, còn thường xuyên được hưởng quyền lợi chỉ dành riêng cho nhân viên nữa. Tôi không muốn đổi việc khác nhanh như vậy đâu."
...
Lộ Dao không biết gì về băn khoăn và lo âu của ba nhân viên kia. Lúc này cô đã quay lại cửa hàng DIY và lấy trượng Quy Giới ra.
Trên cơ bản thì tất cả người dùng vòng tay u linh đều đã tiến hành ràng buộc ý thức với Lộ Dao. Vòng tay u linh chính là vật môi giới, thế nên bây giờ cô sẽ dùng một cách không được bình thường lắm để liên lạc với mấy vị khách kia.
-----
Thành phố Minh Nhật, khu E60.
Mới đây bệnh viện đã liên lạc với gia đình Tống Văn báo rằng bà Hứa đã tỉnh nên ba mẹ cậu ta đều vào bệnh viện cả rồi.
Tống Văn ngồi trong phòng khách xem tin tức trên mạng được chiếu lên tường. Hiện tại thông tin đang tràn ngập trên đó là việc một số lượng lớn người mắc chứng mất ý thức qua mạng đột nhiên tỉnh lại, cùng với đó là rất nhiều người chơi game [Phố U Linh] yêu cầu lời giải thích chính thức của công ty trò chơi.
Tống Văn ngẩn người nhìn chằm chằm tin tức trên tường. Ý thức của rất nhiều người chơi đã bị kẹt trong thế giới trò chơi giả tưởng suốt mấy năm. Sau khi tỉnh lại, cơ thể bọn họ phải chịu tổn thương và thoái hóa ở nhiều mức độ, hành động rất bất tiện. Vì đủ loại nguyên nhân thực tế, hiện tại tất cả người chơi đều đang lên tiếng lan truyền thông tin về chứng mất ý thức qua mạng và thế giới giả tưởng.
Khi bị kẹt ở phố U Linh, Tống Văn nghĩ nếu có thể dẫn bà nội thoát khỏi đó thì cậu ta không mong cầu xa vời gì nữa.
Chờ đến khi cậu ta có thể đăng xuất được thật thì mới biết được rằng người bên ngoài không chỉ không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ mà còn bắt bọn họ đội cái danh người mắc chứng mất ý thức qua mạng nữa. Những người chơi bị kẹt như bọn họ cứ vậy mà bị ép trở thành kẻ mê mệt thế giới giả tưởng và trốn tránh hiện thực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận