Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 739 - “Cút!!!” 1



Chương 739 - “Cút!!!” 1




“Cút!!!” 1
Tạ Vũ vừa nghe Tiết Thiến nói xong thì hoang mang.
Vì để tích góp đủ danh thiếp đổi nguyên vật liệu mà họ đã phải ở lại thành phố Cao Thăng mấy ngày liền, đồng thời còn gọi dịch vụ chạy vặt rất nhiều lần nữa.
Khoan hãy nói đến mỗi lần đến là một nhân viên khác nhau, cho dù là nam nữ hay chỉ là một một đứa bé, chỉ cần là nhân viên chạy vặt thì đều mạnh một cách quá đáng.
Suy nghĩ của Tạ Vũ đã hoàn toàn thay đổi, ngay vào lúc anh ấy dám chắc rằng trưởng căn cứ và các đội trưởng cũng có thể nhìn ra điều khác lạ của cửa hàng này thì lại nghe thấy đề xuất ngu xuẩn của An Hạ.
Trưởng căn cứ ăn vài miếng là đã hết chiếc bánh crepe dâu tây, anh ta lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo vest để lau tay, sau đó chầm chậm lắc đầu: “Xem ra mấy ngày gần đây mọi người cũng đã nhận ra cửa hàng dịch vụ chạy vặt không phải là một cửa hàng bình thường, chắc chắn sau lưng còn có một thế lực rất mạnh khác nữa. Không một nhân viên chạy vặt nào là vô dụng cả, mà có thể dễ dàng sai khiến nhiều người tài như thế thì chắc chắn bà chủ của cửa hàng này cũng không phải là người bất tài gì cho cam.”
An Hạ không cam tâm: “Vậy chúng ta phải quay về như thế sao?”
Tiết Thiến cũng không cam lòng: “Chẳng lẽ anh cũng không còn cách nào sao? Thành phố Cao Thăng và thành phố Kim Diệu nằm cạnh nhau, nếu cứ mặc cho cửa hàng đó tiếp tục phát triển thì sợ là sau này sẽ ảnh hưởng đến căn cứ của chúng ta mất.”
Trưởng căn cứ lại tiếp tục lấy ra một hộp điểm tâm trong túi, lần này là bánh su kem vị quýt, anh ta cắn lớp vỏ bánh su kem mềm dai ra, phần nhân bên trong thơm nồng mùi quýt, tan chảy ngay trong miệng, vị ngọt thanh lại sánh mịn khiến người ta nhớ mãi.
“Món điểm tâm này rất ngon, mọi người cũng nếm thử đi.”
An Hạ sắp không kiềm nén được cơn buồn bực trong lòng rồi: “Trưởng căn cứ, tôi thấy Tiết Thiến nói rất đúng. Cửa hàng dịch vụ chạy vặt đúng là đã ảnh hưởng đến sự phát triển của căn cứ chúng ta.”
Trưởng căn cứ không nhanh không chậm cắn miếng điểm tâm, nhấc mắt lên nhìn An Hạ: “Tiểu An mọi mặt đều tốt cả, chỉ có tính tình hấp tấp quá mà thôi. Một khi nóng lên thì lại giở tính xấu ra, không giống con gái gì cả.”
An Hạ nắm chặt bàn tay mình lại, cô ta ngại thân phận trưởng căn cứ của đối phương nên chỉ biết cắn chặt răng không nói chuyện.
Trưởng căn cứ ăn hết cả một hộp bánh su kem, cơn nghiện đồ ngọt dần dịu đi, sau đó anh ta quay đầu nhìn ra ngoài con đường hoang tàn bên ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh lúc này lại chất chứa chút phấn khởi: “Một cửa hàng thần kỳ như thế có ai lại không muốn sở hữu chứ? Chỉ là nếu muốn lấy được cửa hàng đó về tay thì không thể nóng vội được, cũng không thể lỗ mãng. Nếu tùy tiện xông vào đó như cách các người nói thì cho dù những nhân viên chạy vặt mạnh như quái vật kia không có ở đó thì cũng không dễ giải quyết đâu.”
Tiết Thiến nhíu mày: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Trưởng căn cứ nhẹ nhàng xua tay: “Không cần vội. Hai hôm nay vẫn chưa có cơ hội được gặp bà chủ trẻ kia, tôi muốn được gặp cô ấy trước đã.”
Tạ Vũ từ từ thở phào một hơi nhẹ nhõm, trưởng căn cứ đúng là người suy nghĩ thấu đáo, anh ấy thuận theo nói: "Lộ Dao cũng rất mạnh, lần đầu tiên bọn tôi gặp nhân viên chạy vặt là ở bệnh viện lần trước, chính bà chủ là người nhận đơn.”
An Hạ nghe nhắc đến chuyện đó là thấy bực tức ngay: “Cũng ngay ngày hôm đó giáo quan đã bị cô ta cướp đi mất.”
Trưởng căn cứ vừa nghe nhắc đến Lục Minh Tiêu thì lại bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng: “Cô ấy là bạn gái của Lục Minh Tiêu thật sao?”
Tiết Thiến nhìn trưởng căn cứ với ánh mắt sâu xa.
Trưởng căn cứ tên Thôi Phùng Thời, ba mươi hai tuổi, là một người đàn ông trẻ tuổi có dã tâm rất lớn.
Trong căn cứ hỗn loạn tạp nham như thế mà Thôi Phùng Thời lại có thể ngồi vào vị trí trưởng căn cứ thì chắc chắn cũng không phải người quang minh lỗi lạc gì.
Căn cứ Hy Vọng vừa được thành lập không lâu thì đã gặp phải một cơn bạo động zombie quy mô lớn.
Trưởng căn cứ đời trước đã bỏ mạng trong cơn bạo động zombie lần đó, sau đó căn cứ mới vội vàng chọn ra trưởng căn cứ mới.
Đây chỉ mới là chuyện cửa nửa tháng trước thôi.
Thật ra nếu lúc đó Lục Minh Tiêu có ý thì hoàn toàn có thể giành lấy vị trí trưởng căn cứ đó.
Nhưng Lục Minh Tiêu lại không hề hứng thú với nó.
Sau khi Thôi Phùng Thời trở thành trưởng căn cứ, ngoài mặt thì vẫn tín nhiệm, xem trọng Lục Minh Tiêu nhưng thực chất lại căm ghét anh vô cùng.
Tiết Thiến không hiểu tại sao Thôi Phùng Thời lại cố ý nhắc đến quan hệ của Lộ Dao và Lục Minh Tiêu, cô ta có cảm giác dường như anh ta đang suy tính âm mưu nào đó.
An Hạ: “Trưởng căn cứ, anh định khi nào mới đi gặp Lộ Dao?”
Thôi Phùng Thời bước xuống xe: “Ngay bây giờ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận