Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 254 - Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 2



Chương 254 - Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 2




Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 2
Điều kiện thiết lập của cánh cửa chỉ mang ý đề phòng Ma tộc, nhưng nó cũng phù hợp với suy nghĩ thuở ban sơ của Trạch Duyên. Không cần mở Giới Môn, ma vật sống ở Ma vực có thể tiếp xúc với quán net, cũng coi như có thêm nơi vui chơi.
Nhưng trên thực tế đóng Giới Môn không hoàn toàn ngăn được ma vật đến nhân gian. Nếu không thì lúc trước Ma Bảo cũng sẽ không ban đêm ban hôm xuất hiện ở dưới gốc cây bồ đề.
Ma vật cao cấp hoàn toàn có thể tự mở khe hở ma khí khi chúng tu luyện đến cảnh giới nhất định và mượn sự trợ giúp của pháp khí đặc thù. Nhưng khiếp sợ uy thế của Ma Tôn, dù những ma vật kia có đến được nhân gian thì cũng không dám quá huênh hoang.
Trạch Duyên không nói những chuyện này cho Lộ Dao, chỉ mở một khe hở ma khí liên thông với Ma vực trên bức tường đối diện cửa quán net theo nguyện vọng của cô.
Để hài hòa với trang trí của quán, Trạch Duyên còn tận tâm nắn khe hở này thành hình cánh cửa.
...
Ma vực, Nhược Thủy Uyên.
Ma vực có mười sáu vực sâu, Nhược Thủy Uyên không xa cũng không gần Thiên Uyên Ma cung. Uyên thành trung tâm rất đông ma vật, được coi là một tòa Ma thành khá náo nhiệt.
Ma vực rộng lớn nhưng hoang vu, Ma tộc dũng mãnh dư thừa tinh lực không biết tìm thú vui ở đâu, những lúc không tu luyện, bèn ngày ngày gây hấn trong thành, cố tình tìm người đánh nhau.
Quán Trọng nhàm chán đi trên phố, tìm cơ hội đánh nhau.
Hắn ta đi thẳng từ Địa Uyên đến đây, vô số Ma tộc bại dưới tay hắn ta, hiện tại gần như đã không tìm thấy đối thủ ở Nhược Thủy Uyên.
Quán Trọng định ở lại Nhược Thủy Uyên thành một ngày, ngày mai khởi hành đến tòa thành trì cuối cùng trong mười sáu vực sâu của Ma vực — Ma đô Thiên Uyên.
Dã tâm của hắn ta là làm chủ Ma cung trong Thiên Uyên thành.
Năm trăm năm trước, Ma Tôn Trạch Duyên kế vị, dần đầu chúng ma lui khỏi nhân gian, sau đó đóng Giới Môn giữa Ma vực và nhân gian. Chúng ma không thể đến nhân gian tìm thú vui nữa, khi ấy có rất nhiều ma vật cao cấp bất mãn với điều này, nhiều lần có âm mưu kéo Trạch Duyên khỏi ngôi vị Ma Tôn, mở lại Giới Môn.
Nhưng Ma Tôn sinh ra chưa được ba ngàn năm, lại có thực lực vượt trội.
Anh bẩm sinh là Ma Đồng, vô tâm vô tình.
Trong mười sáu vực sâu của Ma vực, lại không một Ma tộc nào có thể đấu một trận với anh.
Trạch Duyên chỉ mất một trăm năm để đánh cho chúng ma bội phục, trở thành chủ nhân chân chính của Ma vực.
Lại thêm bốn trăm năm trôi qua, tất cả ma vật đều yên tâm ở lại Ma vực dưới sự chỉ huy của Ma Tôn, dường như đã quen với cuộc sống bình yên vô vị, hết thèm muốn ác lực nhân gian kể từ đó.
Từ khi ra đời Quán Trọng đã sở hữu ham muốn xấu xa không thể kiểm soát, mà hắn ta cũng không muốn kiểm soát. Trời sinh là ma, khát máu hiếu chiến là bản tính. Bởi vì Ma Tôn nên họ chỉ có thể kìm nén bản tính, ấm ức ở trong Ma vực, ngày qua ngày lãng phí thời gian.
Quán Trọng hết chịu nổi cuộc sống thế này rồi. Hắn ta muốn tu luyện, không ngừng tu luyện, chờ khi đến được Thiên Uyên, sẽ vào thẳng Ma cung cướp lấy ngôi vị Ma Tôn. Khi hắn ta lên ngôi, phải mở toang Giới Môn, dẫn đầu chúng ma đến nhân gian lần nữa, khiến Nhân tộc và Yêu tộc thần phục dưới chân Ma tộc.
Lâu rồi không gặp được đối thủ xứng tầm, Quán Trọng tự thấy mình đã đủ mạnh, dù gặp Ma Tôn ngay bây giờ hắn ta cũng có thể dễ dàng chém đầu anh.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong lòng Quán Trọng dâng lên cảm giác cô tịch “khó gặp địch thủ”.
Cũng chính lúc này, hắn ta chú ý thấy trong con hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện một khe hở ma khí.
Nói là khe hở, nhưng nó giống một cánh cửa hơn, hơn nữa nó vừa để cho một ma vật trưởng thành biến thành hình người đi qua.
Trái tim Quán Trọng hơi lay động, bước chân của hắn ta bèn chuyển hướng. Chờ khi đến gần mới thấy là hình cánh cửa thật, còn có cả nắm cửa. Có điều kiểu dáng của cánh cửa này hơi lạ, Quán Trọng đi qua mười lăm uyên thành Ma vực, lần đầu thấy cánh cửa kiểu này.
Lẽ nào đây là kiểu mới xuất hiện ở nhân gian?
Quán Trọng chần chừ hồi lâu.
Đây là một khe hở ma khí ngụy trang thành cánh cửa, không biết kẻ nào làm ra.
Mặc kệ ra sao, lòng Quán Trọng đã lung lay. Hắn ta không có năng lực mở khe hở ma khí, nay gặp được hiện vật, không có lý gì bỏ qua.
Ma Tôn chỉ ở trong Thiên Uyên thành, chờ hắn ta đến nhân gian tiêu dao một chuyến rồi hẵng về lấy mạng anh.
Quán Trọng quyết định một cách quả quyết, chẳng thèm cân nhắc nữa kéo cửa ra, nhấc chân tiến vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận