Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 706 - Trung thu 21



Chương 706 - Trung thu 21




Trung thu 21
Từ nãy đến giờ Tô Linh luôn quan sát tiểu đội Đường An Kỳ, cô ấy thấy những người này vẫn còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất lạc quan.
Tô Linh không kìm được bổ sung vào một câu: “Cách là do Bất Độc nghĩ ra, cậu ấy nói gần đây khách hàng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt thích dùng thùng rác để vận chuyển đồ đạc, nó cũng không khác xe đẩy trong siêu thị này là bao.”
Lập tức Tống Húc đã nhớ ra cảnh tượng đó: “Đúng đúng đúng, gần đây tôi cũng thấy.
Nếu thay bằng xe đẩy siêu thị thì trông bình thường hơn nhiều.”
Tô Linh hơi bất ngờ: “Mọi người đều ở gần cửa hàng dịch vụ chạy vặt sao?”
Đường An Kỳ gật đầu: “Ban đầu bọn em ở trong một khu chung cư cũ, do một số việc vài ngoài ý muốn nên phải nhờ đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt, sau đó bọn em quyết định dọn đến đường Quan Âm, trùng hợp lại ở ngay bên cạnh cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
Tô Linh lấy ra vài tấm tờ rơi mới từ trong túi: “Vậy mấy đứa có nghe đến chương trình này không?”
Đường An Kỳ nhận lấy nó, Tống Húc, Chu Minh Dương, Trịnh Hàm và cả Trịnh Hân Hân đều chụm đầu lại xem.
Chu Minh Dương đọc lớn lên: “Dùng điểm tích lũy tiêu dùng để đổi thức ăn, tôi nhớ những hoạt động này quá đi.”
Tống Húc: “Vật phẩm có thể đổi bao gồm trái cây tươi, rau củ và các loại thịt.”
Trịnh Hàm: “Hiện nay những vật dụng này rất khan hiếm đấy.”
Đường An Kỳ: “Nếu là chương trình mà cửa hàng dịch vụ chạy vặt đề ra thì tất cả đều có khả năng.”
Tống Húc: “Chỉ cần là danh thiếp đã qua sử dụng là đều có thể đổi hết, gần đây phải đặt thêm đơn của cửa hàng dịch vụ chạy vặt rồi.”
Chu Minh Dương: “Nhưng việc kinh doanh của cửa hàng càng tốt thì có lúc sẽ không còn tiện lợi như bây giờ nữa.”
Đường An Kỳ: “Còn có vàng, nếu đặt dịch vụ chạy vặt quá nhiều thì cũng không ổn, tôi thấy chúng ta phải nghĩ cách kiếm thêm ít vàng mới được.”
Đám người bọn họ bắt đầu tự thảo luận với nhau, Bất Độc và Ma Bảo không thể để khách hàng đợi quá lâu nên đã quay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên Đường An Kỳ gọi với lại: “Chị đẹp ơi, chị cũng có thể dọn đến đường Quan Âm ở đấy, ở đó đông người náo nhiệt, do có cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở đó nên xung quanh cũng rất an toàn.”
Tô Linh lịch sự cười với cô ấy: “Chị sẽ cân nhắc chuyện này.”
Lúc ba người họ quay người rời đi thì cửa sổ của chiếc xe đang dừng giữa đường bị người bên trong đập ầm ầm.
Do Bất Độc và Tô Linh đã gây ra một loạt âm thanh ở đầu đường bên kia nên đám zombie vây quanh nơi này đã tản đi khá nhiều, nhưng xung quanh xe cũng còn không ít zombie đang vây chật kín.
Người bên trong xe dùng hết sức mình để hạ kính cửa sổ xe xuống, hét lên với đám người Bất Độc: “Này, cứu bọn tôi với! Cứu cả bọn tôi nữa!”
Tai của Bất Độc và Ma Bảo rất nhạy, mặc cho hai người họ đang cách chiếc xe tận mấy mét, ở giữa còn có tầng tầng lớp lớp zombie chặn lại nhưng họ vẫn có thể nghe được tiếng cầu cứu của đối phương.
Tô Linh không phát hiện ra, chỉ biết đứng trên ván trượt nắm nhẹ lấy chiếc mũ trên chiếc áo hoodie của Bất Độc, lòng còn thấy lạ, chiếc ván trượt nhỏ như thế mà hai người đứng trên đó không hề hấn gì, trượt vừa nhanh vừa ổn định.
Ma Bảo nhìn sang Bất Độc rồi lấy một tấm tờ rơi ở trong túi ra, tiện tay ném lại cho họ.
Sau đó tờ rơi ấy được gió thổi lên, bay ngang qua đầu đám zombie, cuối cùng len lỏi vào khe cửa sổ, đáp xuống tay người ngồi trong xe.
“Họ cố ý à? Hay đây là chuyện ngoài ý muốn?”
“Khe cửa sổ nhỏ như thế, nếu không phải cố ý thì chẳng phải chúng ta quá may mắn rồi sao.”
“Nhưng nếu là cố ý thì không phải càng thảm hơn sao?”
Tiết Thiến không còn kiên nhẫn nói: “Con mẹ nó đừng ở đó hỏi qua hỏi lại nữa, xem thử trên đó viết gì đi!”
“Là cửa hàng dịch vụ chạy vặt!”
Tiết Thiến giật lấy tờ rơi, lướt nhanh qua nội dung được viết trên đó, cuối cùng dừng lại ở dòng địa chỉ và chương trình khuyến mãi nhân dịp Trung thu: “Cửa hàng này đúng là thú vị, còn thoải mái tổ chức chương trình cho dịp Trung thu như vậy nữa!”
“Có thể đổi rau quả tươi và trái cây thật sao?”
“Con mẹ nó cậu động não có được không? Trừ khi là mọc từ dưới đất lên, chứ bây giờ ở đâu còn có rau củ quả, trái cây cơ chứ? Nếu có thì cũng sớm héo nát hết rồi!”
“Vừa nhìn là biết mánh khoé kinh doanh, cũng không biết họ có mục đích gì nữa.”
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Tiết Thiến lấy ra một cây viết từ trong hộc tủ chứa đồ: “Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là phải đặt đơn trước rồi, xem thử năng lực của nhân viên chạy vặt có như những gì họ nói không.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận