Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 814 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 3



Chương 814 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 3




Giống người tốt, cũng giống người xấu 3
Sau khi khu bệnh viện mới được xây lên thì khu bệnh viện cũ vẫn được sử dụng, chỉ có điều là đa số phòng khoa đều chuyển đến khu mới, máy móc thiết bị đều là mới hết, nhà thuốc cũng lớn, xác suất tìm thấy thuốc có ích cao hơn.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành bàn bạc lúc đi sẽ dùng một tờ danh thiếp, lúc về dùng thêm một tờ nữa, một chuyến cả đi lẫn về hai người mỗi người dùng một tờ.
Hà Tân Trạch lấy danh thiếp ra trước, điền địa chỉ và tên theo mẫu rồi chờ nhân viên chạy vặt đến.
Điền xong danh thiếp, chỉ mất tầm vài phút là có một chàng trai tóc hồng buộc tóc đuôi ngựa chạy xe đạp điện chạy đến từ đầu đường, chậm rãi dừng lại trước mặt họ.
Vũ Lăng đã đổi sang cách ăn mặc hiện đại, quần tây thoải mái màu đen và áo sơ mi hồng, tóc hồng cắt ngắn, buộc lên bằng dây buộc tóc màu nâu nhạt phía sau đầu, còn thắt một cái nơ bướm bay bổng nữa.
Vốn dĩ Lộ Dao còn dặn nhân viên cố gắng hết sức tém tém lại, nhưng sau khi bị kéo vào Thần vực rồi quay về, dạo này cô không nhấn mạnh chuyện này nữa rồi. Dù có làm gì thì thần linh vẫn nhìn, chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi, nhân viên có tí cá tính chỉ là chuyện nhỏ trong chuyện nhỏ mà thôi.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành thấy chàng trai tóc hồng trước mặt thì sững sờ.
Vũ Lăng nhìn họ hai cái đánh giá: “Hà Tân Trạch và Lưu Thành?”
Lưu Thành gật đầu: “Anh là?”
Vũ Lăng: “Nhân viên chạy vặt số mười bảy Vũ Lăng, đưa hai anh đến bệnh viện Tân Xuyên.”
Hà Tân Trạch nói: “Chúng tôi muốn vào bệnh viện Tân Xuyên tìm dược phẩm.”
Vũ Lăng: “Nghiệp vụ bảo vệ thì phải đặt đơn khác.”
Hà Tân Trạch: “Mấy chục cẩm thạch chỉ đi năm cây số à?”
“Cẩm thạch” là tiền tệ thông dụng cũ của nước Hoàng Kim.
Nửa gram vàng đổi thành “cẩm thạch”, với tình hình ngày xưa thì có giá mấy chục cẩm thạch.
Vũ Lăng: “Các anh chưa tìm hiểu quy tắc của cửa hàng mà đã đặt đơn rồi? Nếu không thể chấp nhận thì bên tôi có thể trả tiền rút đơn lại cho anh.”
Lưu Thành kéo Hà Tân Trạch lại, cười xòa với Vũ Lăng: “Đi đi đi, chúng tôi đi.”
Vũ Lăng đưa mũ bảo hiểm của họ.
Lưu Thành đẩy Hà Tân Trạch lên xe, còn bản thân thì ngồi ở đằng sau.
Lúc mới ngồi lên xe Hà Tân Trạch còn giận, nửa gram vàng lại đổi về một “phục vụ xe gắn máy”, lỗ quá.
Những người mở cửa hàng này toàn lòng dạ xấu xa.
Nhưng trên đường liên tiếp gặp phải ba đợt zombie nhỏ, nhân viên chạy vặt chỉ dựa vào kỹ thuật phóng xe lặng lẽ tránh được hai đợt. Lần cuối zombie bao vây thật sự quá đông, Hà Tân Trạch và Lưu Thành đều thấy không xong rồi, nhân viên chạy vặt rút kiếm treo ở đầu xe ra, cả quá trình cũng chỉ mất năm phút, toàn bộ zombie bao vây họ biến thành cái xác không đầu, rơi lả tả giữa đường.
Họ còn chẳng xuống xe, xe đạp điện chạy vụt qua bỏ lại núi xác phía sau.
Lưu Thành thở phào một hơi, ấn mạnh bả vai của Hà Tân Trạch.
Dù họ có xe, nhưng nếu không có uy lực của nhân viên chạy vặt thì cũng rất khó một mình băng qua năm cây số, an toàn đến được bệnh viện Tân Xuyên.
Xài vàng cho chuyện này không hề lỗ chút nào!
Vũ Lăng thả hai người họ xuống bên đường ngay trước cổng chính của bệnh viên Tân Xuyên.
Đưa người là dạng có độ khó thấp nhất trong tất cả các nghiệp vụ, phí thu năm cây số là 1 gram vàng. Vũ Lăng lấy tỳ hưu nuốt vàng ra, cắn 1 gram vàng trong tay khách, xong xuôi cất tỳ hưu vào định rời đi.
Ở cổng bệnh viện có một quảng trường không nhỏ, xe đỗ ở đó cũng tích bụi rồi, xa xa trên đường còn có không ít zombie lang thang đang đi đứng chậm chạp.
Lưu Thành vội vàng gọi Vũ Lăng: “Anh trai chờ lát. Chúng tôi lập tức đặt một đơn nữa, phiền anh đưa chúng tôi vào bệnh viện.”
Vũ Lăng ngồi trên xe không nhúc nhích: “Điều phối đơn hàng không do tôi quản lý, phải đặt đơn nhanh chút. Nếu gần đây có nhân viên chạy vặt khác, chưa chắc đơn hàng của các anh sẽ điều phối cho tôi.”
Suốt đường đi, Hà Tân Trạch đã xóa bỏ được ít khúc mắc trong lòng rồi, anh ta tò mò hỏi: “Không có mạng internet, cũng không thấy các cậu sử dụng thiết bị, danh thiếp đặt đơn này vận hành bằng nguyên lý gì?”
Vũ Lăng lắc đầu: “Cái này phải hỏi chủ cửa hàng, tôi cũng không biết.”
Hà Tân Trạch: “Chủ cửa hàng là người như thế nào?”
Vũ Lăng: “... Quả quyết tinh ranh, không thiếu dã tâm. Giống người tốt, cũng giống người xấu.”
Trong đầu Hà Tân Trạch hiện ra hình tượng một người đàn ông trung niên khôn ngoan tài cán, lòng dạ thâm sâu.
Bệnh viện Tân Xuyên khá xa trạm, zombie xung quanh cũng nhiều, cực kỳ nguy hiểm nên tạm thời không có ai đến đây, gần đây chỉ có một nhân viên chạy vặt là Vũ Lăng thôi.
Đơn này của Hà Tân Trạch và Lưu Thành vẫn điều phối cho hắn.
Vũ Lăng tìm một nơi rộng thoáng để đỗ xe rồi dán Phòng Thâu phù và Kết Giới phù dưới yên xe, sau đó vác kiếm đi đằng sau khách hàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận