Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 644 - Giáo quan Lục 2



Chương 644 - Giáo quan Lục 2




Giáo quan Lục 2
Chàng trai huýt sáo lướt ngang qua người đàn ông trung niên, tiến thẳng về phía Lộ Dao, định đưa tay ra sờ lên mặt cô: “Có muốn trách thì tự trách bản thân đi, đang yên đang lành sao lại chạy đến nơi như vậy chứ.”
Lộ Dao nhìn đám người đứng trước mặt mình thì lại nhớ đến Đinh Tình, có một loại người không cần biết là lúc nào cũng luôn thích bắt nạt kẻ yếu để trút bỏ dục vọng của mình.
Lộ Dao thấy bực mình nhưng lại nhớ ra sau khi giao hàng xong còn phải đi lắp thiết bị thu tín hiệu nữa nên đã bắt lấy cổ tay của đối phương, dùng sức bẻ sang một bên, tiếng xương vỡ vụn hoàn toàn bị tiếng kêu la thảm thiết của đối phương lấn át.
Hai người đứng sau chàng trai huýt sáo kia hoảng sợ lùi về sau hai bước, họ không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt đầy kinh ngạc, đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Lộ Dao đá văng người đang đứng trước mặt mình ra, đi về phía hai người còn lại.
Chàng trai huýt sáo bay thẳng về phía cầu thang, ngã lăn ra đất, phát ra một âm thanh nghẹn ở cổ họng, chân mày nhíu lại với nhau, đau đến mức không nói được gì, chỉ biết lăn qua lăn lại dưới đất.
Mười mấy giây sau tên đó mới dần bình tĩnh lại, dùng khuỷu tay phải chống xuống đất, tay trái cố gắng ôm lấy ngực, mặt mày tím đen, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, không thể thở được.
Lúc này hai tên đồng bọn mới bắt đầu biến sắc, chậm chạp nhận ra bản thân đã gặp phải người khó xơi rồi.
Họ quay người định chạy trốn lên lầu, Lộ Dao đuổi theo, một tay bắt lấy được một người rồi giật ngược cả hai xuống lầu, sau đó đánh tới tấp khiến bọn chúng phải quỳ xuống đất xin tha mới dừng lại: “Lần sau còn để tôi gặp được thì sẽ vứt cả đám cho zombie ăn! Cút!”
Sau khi xử lý xong đám lưu manh kia, Lộ Dao phủi tay giao hàng lên lầu.
Cô đứng trước cửa nhà 301 rất lâu nhưng vẫn không ai ra mở cửa.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói với Lộ Dao là bên trong có người.
Lộ Dao tự giới thiệu, sau đó đợi thêm vài phút nữa thì bên trong mới có người ra mở cửa.
Người ra mở cửa là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, sau khi xác nhận ngoài cửa chỉ có Lộ Dao nhưng vẫn không chịu mở hẳn ra, chỉ đưa ra một chiếc vòng tay vàng qua khe cửa.
Người nọ đặt đơn mua mười tấm danh thiếp chạy vặt.
Lộ Dao giải thích với đối phương là lúc nãy gặp phải vài tên côn đồ dưới lầu nên đã làm lỡ chút thời gian.
Người phụ nữ ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Đám người đó không làm khó gì cô đó chứ?”
Ba người đó là công nhân của nhà máy gần đây, vốn ban đầu nhà máy của họ thuê căn chung cư này để làm ký túc xá.
Do khu chung cư này đã cũ, ngay cả thang máy cũng không có nên tiền thuê cũng rẻ hơn.
Trước đây lúc còn đi làm thì đám người đó đã giở thói lưu manh rồi, bọn họ thường xuyên cùng ra ngoài uống rượu, uống say rồi thì về đứng ngay cửa chính để quấy rầy khách thuê ở đây.
Người phụ nữ mua danh thiếp ấy tên Tô Linh, thì ra đối phương cũng đi làm gần đây, lúc tan làm ra vào khu chung cư thường xuyên đụng mặt đám người đó.
Sau khi dịch bệnh zombie bùng phát, công nhân của nhà máy đó đã chạy trốn hết nên khu ký túc xá cũng không còn ai.
Nhưng ba tên này lại không đi, cả ngày chỉ chui rúc trong căn ký túc xá để ngủ, cũng không ra ngoài tìm kiếm nguyên vật liệu.
Khi không còn thức ăn nữa thì chúng sẽ lẩn quẩn bên dưới khu chung cư, cố ý đợi những người ra ngoài thu thập nguyên vật liệu về rồi cướp của họ.
Hai tên trẻ tuổi kia còn quá đáng hơn nữa, chúng thường xuyên cố ý đi gõ cửa các hộ sống gần đó.
Chúng đã ở đây được hai năm nên hiểu rất rõ, biết được nhà nào chỉ có một người sinh sống.
Lúc buồn chán không có gì làm thì cố ý đến quấy rầy những nhà chỉ có một người sống, mặc kệ nhà đó là nam hay nữ, chỉ cần không mở cửa thì chúng sẽ đứng bên ngoài cười nhạo chế giễu, mãi cho đến khi thấy hả hê rồi mới chịu rời đi.
Tô Linh thấy đám người đó rất phiền phức.
Cô ấy chỉ là một người làm công ăn lương, trước đây khi xã hội vẫn còn bình thường thì mọi việc không đáng sợ như bây giờ, nhưng sau khi tất cả ràng buộc biến mất thì không ngày nào khu chung cư này được yên, đã rất lâu rồi cô ấy không dám ra khỏi nhà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận