Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 893 -



Chương 893 -




Cả gạt Lộ Dao mở một cửa hàng sai lầm và từ trước đến nay chưa từng được tin tưởng đều là sự thật có thể khiến nó suy sụp.
Lộ Dao vừa rảo bước trên đường phố xa lạ vừa cất giọng bình tĩnh: "Cậu cứ thoải mái đi, có lẽ mọi chuyện không tệ hại đến vậy đâu. Cậu nói cho tôi nơi này là nơi nào cái đã?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cố nén cảm giác xấu hổ và ghét bỏ bản thân rồi ủ rũ trả lời: "Nơi này là đảo Quán, cả đảo được chia làm chín khu vực. Theo tài liệu tôi vừa nhận được thì nơi này là một nhà giam ở tinh tế. Hiện tại trên đảo đang giam giữ những tội phạm cùng hung cực ác nhất tinh vực này."
Đây là một thế giới có nền văn minh và khoa học kỹ thuật phát triển vượt xa thế giới của Lộ Dao. Sách bằng giấy đã bị cho vào dĩ vãng từ lâu, thậm chí một số tộc người ở đây đã tiến hoá đến mức không cần chữ viết nữa rồi. Bọn họ chỉ cần dựa vào âm thanh và suy nghĩ để truyền đạt thông tin.
Ở thời đại này, Tiệm sách của Lộ Dao hoàn toàn không hề thu hút chút nào, vị trí còn nằm trong ngục giam nữa. Cô đã mở một cửa tiệm nguyên thuỷ nhất trong một hơi không cần kiến thức nhất.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã phạm sai lầm khiến Lộ Dao không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Nếu nhiệm vụ thất bại thì bọn họ sẽ không quay về núi Thiên Môn được, cũng sẽ không thể thực hiện được ước mơ.
Càng nghĩ trong lòng Thống Thống lại càng khó chịu.
Thảo nào trên đường chẳng có một bóng người, nhà cửa hai bên đường cũng không được thiết kế cửa sổ rõ ràng.
Đảo mắt một vòng mới thấy chỉ có tiệm sách Lộ Dao mới mở là có cửa chính và cửa sổ đầy đủ.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ tự kỷ hồi lâu, cuối cùng vẫn không dằn nổi áy náy và hối hận: "Lộ Dao, cô mắng tôi đi."
Lộ Dao không nhìn cửa tiệm sách nữa mà liếc lên tầng hai chỗ có rèm cửa màu vàng nhạt bên cửa sổ. Sau khi liếc lên trên chút nữa, con ngươi cô đột nhiên chấn động, không khỏi thốt lên: "Trời sao đẹp quá đi."
Những đốm sáng nhỏ rất rõ ràng, từng quả cầu nhỏ treo lơ lửng trên bầu trời, có hành tinh có vành đai xung quanh, có hành tinh lại sáng bừng lên như bóng đèn lớn.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đang tự trách đến nỗi muốn kiếm đại cái lon mà chui vào. Nó đã chuẩn bị xong tinh thần bị bà chủ mỉa mai giễu cợt rồi, ai ngờ lại nghe cô phun ra một câu chẳng hề liên quan.
Nó sửng sốt chốc lát rồi mới lên tiếng: "Đó là trời sao nhân tạo đấy."
Lộ Dao cũng sửng sốt: "Ở thời đại tinh tế mà còn cần sao nhân tạo à?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ uể oải đáp: "Bởi vì đảo Quán nhốt rất nhiều tội phạm có máu bạo lực và giá trị tinh thần cao nên phải canh phòng nghiêm ngặt, thành ra bầu trời và đất đai đảo Quán đều là sản phẩm nhân tạo cả."
Lộ Dao ngắm nhìn bầu trời sao nhân tạo trên đỉnh đầu: "Bây giờ đang là buổi tối hả?"
Bầu trời và mặt đất đều sáng choang nên cô hoàn toàn không phân biệt được.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cố gắng vực dậy tinh thần: "Ừ, nếu đổi sang cách tính thời gian cô quen thì ngày đêm ở đảo Quán đều kéo dài sáu mươi tiếng đồng hồ.
Lộ Dao chớp mắt: "Thế tức là một ngày một đêm tổng cộng một trăm hai mươi tiếng hả? Không biết người nơi này ăn một ngày mấy bữa cơm nhỉ?"
Hệ thống thật sự không thể lạc quan được như bà chủ: "Bây giờ chúng ta đang ở khu tám, hình như buổi tối ở đây chẳng có ai, hay chúng ta về tiệm trước đi?"
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của trưởng khu quản lý khu tám.
Cai ngục 0815 gõ cửa báo cáo: "Thưa trưởng khu, chúng tôi vừa nhận được tin tức rằng cửa hàng bỏ trống kia vừa có nhà dọn vào mở cửa kinh doanh."
Trưởng khu Kieran ngẩng đầu lên: "Đã ba tháng kể từ ngày nhà trước đó dọn đi rồi nhỉ?"
"Đúng vậy." 0815 gật đầu rồi thuận miệng thêm vào một câu: "Từ khi rời khỏi khu tám đến giờ, chủ tiệm trước đó vẫn đang trong quá trình điều trị tâm lý, có vẻ như vẫn chưa thể thoát khỏi bóng tối."
Kieran gật đầu: "Gửi tài liệu cho tôi đi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận