Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1052 -



Chương 1052 -



Lộ Dao ngẩng đầu nhìn bảng bình luận lơ lửng trên không trung, bình luận lướt nhanh như bay nên chẳng thể nhìn rõ chữ, chi chít dày đặc, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.Lượt xem trực tuyến ở góc trên bên phải của bảng bình luận đã nhảy vọt lên con số ba mươi triệu, độ hot của hậu đài cũng tăng với tốc độ Lộ Dao chưa từng dám mơ tới.Lộ Dao thấy hơi ngạc nhiên, biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt không qua mặt được người ta..Kỵ sĩ ngồi đối diện Lộ Dao thì một tay chống cằm, tay còn lại rảnh rang gác trên mép bàn, đầu ngón tay khều hai cái lên mặt bàn: “Cô chẳng sợ gì cả.”Giọng điệu trần thuật, nhưng trong lòng kỵ sĩ lại thấy hơi thắc mắc, anh ta cũng không che giấu nó: “Cô bình tĩnh đến mức không giống là một con người nguyên sinh.”Toàn thân Lộ Dao chỉ còn có đôi mắt và miệng là có thể hoạt động, cô chớp mắt, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Con người nguyên sinh thì nên có phản ứng gì?”AO-17 ngồi xuống bên cạnh Lộ Dao, cướp lời: “Chừng nào lượt xem trong phòng livestream đạt được năm chục triệu thì chúng tôi sẽ mổ não của cô trên cái bàn này. Tất cả bí mật, suy nghĩ đê hèn, quá khứ yếu đuối xấu xí khó coi của cô sẽ được bày ra trước mắt mấy chục triệu người, không chừa lại gì cả. Nếu cô quỳ xuống khóc lóc xin tha, có lẽ tôi sẽ đồng ý để lại tí thể diện cơ bản nhất cho cô.”...Hành tinh Cô Độc, viện điều dưỡng Lục Lâu.Quảng Lập ở một mình trong phòng bệnh, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình ảo mãi, nghe hết những lời lẽ tồi tệ của tên tội phạm, não anh ta mất kiểm soát hiện lên cảnh ngày xưa tù nhân đó dụ dỗ anh ta.Chẳng qua chỉ là muốn thấy hết những trò hề của anh ta rồi hoàn toàn đánh bại anh ta về mặt tinh thần.Quảng Lập nhìn bà chủ trên màn hình, cảnh ngộ của cô còn nguy hiểm hơn anh ta lúc đó, nhưng giống như tù nhân kia nói, cô bình tĩnh đến mức chẳng giống người nguyên sinh chút nào.Hoặc là nói, cô có át chủ bài bảo toàn tính mạng gì ư?Quảng Lập nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.Dù cô là một năng lực giả người nguyên sinh có tinh thần lực bậc cao hiếm gặp nhưng khi đối diện với nhiều tội phạm tàn nhẫn như vậy, còn bị cướp mất năng lực hành động thì e là có giỏi cách mấy cũng không thể phản kháng.Người ta không biết tội phạm trên đảo Quán tàn ác cỡ nào, nhưng Quảng Lập đã chịu đựng tổn thương sâu sắc lại rõ hơn ai hết.Thế nhưng tại sao cô vẫn bình tĩnh đến thế kia?Bên ngoài tiệm sách, 0022 bị ngăn cách trên phố sách cũng thắc mắc giống vậy.Đối mặt với lời tuyên bố phách lối của tên tội phạm, bà chủ trẻ vẫn không lộ cảm xúc sợ hãi hay khủng hoảng gì.Trong màn hình ảo, bà chủ di chuyển khó khăn, muốn vặn người để nhìn sang người kế bên, sau đó vặn không nổi thật nên từ bỏ.Thật sự không tìm được điểm nhìn cho mắt, Lộ Dao chỉ đành tiếp tục nhìn kỵ sĩ phía đối diện, giọng điệu bình tĩnh hòa lẫn nỗi bất lực: “Nãy giờ tôi vẫn luôn hợp tác, vậy nếu các cậu muốn biết chuyện về tôi, chi bằng hỏi thẳng đi? Hà tất phải làm chuyện tàn nhẫn thế chứ?”AO-17 thích nhìn dáng vẻ lo lắng sợ hãi, hoảng loạn suy sụp của nạn nhân, mà phản ứng của bà chủ hoàn toàn không khớp với dự tính của cậu ta, bỗng dưng cậu ta đập bàn thật mạnh: “Ai muốn nói chuyện với cô? Dù sao cũng toàn là nói dối cả thôi.”Lộ Dao than thở: “Không cần tạo ra tiếng động lớn thế để hù dọa đâu. Tôi nói hợp tác là sẽ không nói dối.”AO-17 chưa kịp phản ứng thì Lộ Dao đã nói tiếp: “Dạo này thỉnh thoảng tôi lại nghĩ tại sao lại có người máy đam mê mổ não của người khác. Muốn tìm hiểu ai đó là sẽ muốn biết tất cả suy nghĩ, ước mong và buồn vui của họ à.”“Dường như sự phát triển của công nghệ khoa học và máy móc đã tạo ra một con đường tắt để tìm hiểu người khác cho con người, tưởng đâu chỉ cần mở một bộ não, xem hết suy nghĩ lo âu của một người là đã hoàn toàn hiểu hết về người ta.”“Tiếc rằng có vẻ như con đường tắt này chưa từng mang đến được bao nhiêu ý nghĩa tích cực, ít nhất là trên hòn đảo ngục tù này, các cậu luôn có ý đồ lặp lại hành vi vô nghĩa này.”Không biết tại sao, lòng AO-17 dâng lên cơn bực dọc: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”Lộ Dao: “Cậu mở não của một người xa lạ ra, xem được cuộc đời từ trước đến giờ của người đó, phảng phất như cậu đã hoàn toàn nhìn rõ người đó. Thế nhưng mối quan hệ giữa các cậu còn thua cả người lạ.”“Hành vi đơn phương bạo lực của cậu giống như đè bẹp một con sâu, ấy thế mà cậu lại thấy phấn khích vì mổ xẻ não của một con sâu, vậy cậu phải là một cá thể cô đơn đến nhường nào đây.”“Cậu giết chết con sâu này thì vẫn còn rất nhiều rất nhiều con sâu khác, cậu vẫn không ngừng tìm kiếm một mục tiêu. Cậu không ngừng lặp đi lặp lại hành vi bắt giết sâu, nhưng hình như nội tâm của cậu chưa từng được thỏa mãn. Cậu đã từng suy xét đến nguyên nhân chưa?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận