Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1278 -



Chương 1278 -



Cho dù cô ta có thay con mắt được mô phỏng giống thật đến đâu thì cha cũng sẽ không thể nào chấp nhận được người thừa kế của mình là một người mù, thậm chí bây giờ trong mắt ông ta, cô ta đã trở thành một nỗi sỉ nhục nữa là.Chỉ có mẹ là chưa từng buông bỏ cô ta.Nhưng mẹ cũng không chấp nhận được việc con gái mình bị mất đi một bên mắt, nếu không thì tại sao cứ cố chấp bắt cô ta đến thành phố Dao Quang cơ chứ.Sáng sớm hôm sau Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn chuẩn bị ra ngoài.Thích Minh Sinh và Thích Tư Quân đang ngồi trong phòng ăn dưới lầu một ăn sáng, Thích Tư Mẫn quay đầu lại nhìn, Thích Minh Sinh cúi đầu đọc báo, Thích Tư Vân ngồi bên cạnh ăn cháo, bảo mẫu bận rộn không ngơi tay, cô ta đứng từ xa nhìn hai cha con hòa thuận ở đằng kia, giữa họ hoàn toàn không có chỗ để nữ chủ nhân và những thành viên khác trong gia đình “chen chân vào”.Diêu Văn Lan không nhìn vào trong phòng ăn mà chỉ dặn dò quản gia mang hành lý của hai người họ ra xe, sau đó giục Thích Tư Mẫn ra ngoài.Hai mẹ con họ gặp được Cơ Phi Dung ở sân bay, Cơ Phi Dung thấy chỉ có hai người nhưng lại mang theo tận ba chiếc va ly lớn thì sững sờ: “Mang nhiều đồ thế sao.”Diêu Văn Lan: “Tôi định đến thành phố Dao Quang trước, cho dù kết quả có thế nào thì cũng nghỉ ngơi một thời gian. Đến lúc đó đưa Mẫn Mẫn ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn, chơi vài ngày rồi mới về.”Cơ Phi Dung: “Được như vậy thì quá tốt rồi, tôi cũng định ở lại thành phố Dao Quang chơi vài ngày. Theo tôi thì hai người không cần đến nơi khác đâu, cứ ở lại khu phố thương mại chơi vài ngày đi, bảo đảm phiền não gì đó cũng không còn.”Thích Tư Mẫn đứng phía sau Diêu Văn Lan, chỉ thốt lên được câu “dì Dung” lúc gặp mặt nhau thôi.Thậm chí cô ta còn thấy hơi sợ Cơ Phi Dung, cứ cảm thấy khí chất của Cơ Phi Dung còn lạnh lùng, cứng rắn hơn cả mẹ mình nữa, nên khi nghe thấy Cơ Phi Dung nói đùa như thế thì hơi bất ngờ.Cơ Phi Dung bước đến, đưa tay ra định cầm vali của Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn: “Ký gửi hành lý phiền phức lắm, tôi cất giữ giùm hai người trước, đợi đến khi đến nơi rồi lấy ra lại.”Ngay sau đó Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn đã thấy ba chiếc vali khổng lồ của mình biến mất ngay trong tay Cơ Phi Dung.Diêu Văn Lan: “???”Thích Tư Mẫn: “!!!”Cơ Phi Dung nhìn Diêu Văn Lan, bất lực hỏi: “Đã bao nhiêu ngày rồi mà bà vẫn chưa tìm hiểu được gì về cửa hàng tạp hoá đó sao? Cũng chưa mua đồ ở cửa hàng đó à?”Thích Tư Mẫn nhìn Diêu Văn Lan, ánh mắt như đang hỏi “cửa hàng gì thế?”.Diêu Văn Lan hết đường nói: “Hôm đặt hẹn tôi có lướt xem thử một lúc, thấy nó chỉ như một cửa hàng online mà thôi, những thứ được bán trên đó trông cũng rất nhàm chán.”Hiếm khi Cơ Phi Dung phải cạn lời như thế: “… Nhàm chán mà bà còn dám đưa Tư Mẫn đi khám sao?”Ánh mắt của Diêu Văn Lan rất bình tĩnh: “Tôi tin bà.”Cơ Phi Dung bất lực, chỉ đành xoay người bước đến chỗ cửa an ninh: “Bỏ đi, chúng ta qua cửa an ninh trước đi.”Diêu Văn Lan hỏi lại: “Bà cất vali của bọn tôi ở đâu thế?”Sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, lúc đang đợi máy bay thì Thích Tư Mẫn mới biết được sự tồn tại của cửa hàng tạp hoá từ chỗ Cơ Phi Dung, đồng thời cũng biết người mà mẹ đưa mình đi gặp chính là bà chủ của cửa hàng đó.Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn cập nhật thông tin bằng mạng 2G nên hơi chậm, họ lướt xem cửa hàng tạp hoá một lượt rồi tìm kiếm các thông tin liên quan trên mạng.Diêu Văn Lan khá bình tĩnh, nhưng Thích Tư Mẫn thì sắp điên lên rồi.Thích Tư Mẫn: “Dì Dung, cửa hàng này không phải là lừa đảo đó chứ?”Cơ Phi Dung: “Cho dù là đã thấy dì sử dụng nhẫn không gian để cất giữ hành lý thì cháu vẫn chưa tin sao?”Thích Tư Mẫn lắc đầu: “Cũng không phải, cháu chỉ cảm thấy nó không giống thật cho lắm.”Cơ Phi Dung: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, đợi khi cháu đến được khu phố đó thì sẽ hiểu cái gì được gọi là thần kỳ.”Lòng tò mò đã nguội lạnh của Thích Tư Mẫn bỗng như được sống lại.Nếu như không phải sắp đến thành phố Dao Quang thì cô ta mong sao được lập tức đặt đồ của cửa hàng tạp hóa ngay để xem thử nó là thật hay giả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận