Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 917 -



Chương 917 -




Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Tôi tin cô. Cho dù có phải đối mặt với tình huống gì thì bà chủ mãi mãi sẽ không bị đánh gục!”
Lộ Dao bị câu nói này chọc cười: “Cậu vừa ăn kẹo ở đâu về mà nói năng nghe êm tai thế.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ kìm nén sự xấu hổ của mình lại, cố tình chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Tôi đã đến trung tâm nghiên cứu giá trị tinh thần một chuyến.”
Lộ Dao: “Đến đó làm gì?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ mở báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Lộ Dao ra.
“Tôi nghi ngờ bọn họ đã đụng tay đụng chân vào báo cáo này, quả nhiên đúng như những gì tôi nghĩ.”
Lộ Dao nhìn lên bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ thật sự đang hiển thị trên màn hình của hệ thống, cảm thấy có gì đó là lạ: “Bậc 6S sao? Chuyện gì đây?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Đây chính là giá trị tinh thần thật sự của cô. Ngoài ra tôi còn điều tra được một số tài liệu, trên đảo chỉ có một tù nhân bậc 6S, hiện đang bị giam ở phòng giam nằm ở nơi xa xôi nhất của đảo, hình như đã hai mươi năm chưa được ra ngoài rồi.”
Lộ Dao: “Thật sao?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Đảo Quán là một hành tinh nhân tạo, chuyên dùng để nhốt các tù nhân là người máy. Trong đó người có thời hạn thi hành án ngắn nhất cũng phải một trăm năm, nhưng theo tôi thấy đảo Quán này trừ việc tẻ nhạt ra thì hình như hoàn toàn không có tác dụng trừng phạt đám tù nhân kia. Họ vốn không có yêu cầu về mặt sinh lý, cũng đã có được cuộc sống trường sinh nhờ vào cơ thể người máy kia, một trăm năm, hai trăm năm với họ mà nói chẳng có gì khác biệt cả. Chẳng qua chỉ là giết thời gian mà thôi.”
Lộ Dao: “Thống Thống của chúng ta bắt đầu có đầu óc rồi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ bắt đầu ngại ngùng: “Ây da không nói với cô nữa. Khi nào cô mới phê duyệt tài liệu phiên dịch mới thế?”
Lộ Dao đóng laptop lại, đứng dậy tắt đèn trong phòng đọc sách, lần mò đi vào nhà kho của tiệm sách.
Nhà kho trừ việc chất một đống sách dự trữ ra thì còn có một căn phòng làm việc dành riêng cho nhân viên nữa.
Thời gian kinh doanh của cửa hàng đã kết thúc nhưng công việc của Lộ Dao thì không.
Chiều nay sau khi trung tâm bổ túc trẻ em tan học thì Alfred đã bị gọi sang đây, lúc này vẫn còn đang cần mẫn làm việc trong hạt giống không gian.
Tạm thời Lộ Dao để hạt giống không gian lại trong phòng làm việc của nhân viên, cô pha một ly trà đậm, bưng theo một đĩa đồ ăn vặt rồi bước vào trong hạt giống không gian.
Chiếc bàn dài chất đầy các bản thảo đã được phiên dịch ra, tất cả đều cần Lộ Dao đọc qua, chỉnh sửa, đối chiếu và phê duyệt, đây là một loạt các việc rất tiêu tốn sức lực.
Alfred và hệ thống hiện thực hóa ước mơ có thể có thể tạm được phân thành phạm trù hệ thống trí tuệ nhân tạo, hai người họ ai cũng có sở trường riêng, đồng thời đều sở hữu khả năng tính toán khá tỉ mỉ và học tập hơn người.
Nhưng khi đối mặt với đống sách ấy thì có rất nhiều lúc hai người họ không cách nào hiểu hết những ý nghĩa sâu xa bên trong nó nên bản dịch của họ vẫn còn rất thô sơ, hầu như đều cần Lộ Dao trau chuốt lại câu từ.
May là có hạt giống không gian nên Lộ Dao mới có đủ thời gian để xử lý cẩn thận nhiều quyển sách như thế.
Sau khi kết thúc việc kinh doanh vào ban ngày, bà chủ và hai trợ lý của mình còn phải vào hạt giống không gian làm việc rất lâu, thậm chí phải dùng tháng và năm để làm đơn vị tính thời gian.
Mãi cho đến khi màn đêm dài tĩnh lặng sắp thay ca thì Lộ Dao mới khoác lấy chiếc chăn mỏng đứng dậy.
Cô bước sang sofa ngồi xuống đó, ngẩng đầu dựa vào đệm ghế ngáp một hơi dài, cố gắng nén cơn buồn ngủ lại dặn dò hai người họ: “Trên bàn có hai quyển đã chỉnh sửa xong hết rồi, bìa sách mới nằm trong thùng thư. Chiều hôm qua Mai Tuyết có gửi tôi bản thảo đã chỉnh sửa, cứ dùng là được. Tôi ngủ một lát đã.”
Sau khi bà chủ ngủ thiếp đi Alfred kéo theo chiếc đuôi của mình quay mòng mòng với đống bản thảo trên bản.
Nó phải bảo đảm lúc bà chủ thức giấc thì quyển sách mới hôm sau cần lên kệ đã được hoàn thành.

Nhà giam đã tắt đèn, các phòng giam mọc san sát nhau thành vòng, xếp thành từng hàng, từng dãy rất ngay ngắn, nhìn từ xa trông nó như một căn nhà mồ lạnh lẽo, tối đen và trống rỗng.
Trong mỗi một ô vuông kia đều đang giam cầm một linh hồn đang vùng vẫy đấu tranh.
Mỗi một người trong số họ đều bị bóng đêm vây lấy, ai cũng phải gào thét điên cuồng, kêu la thảm thiết, tự giày vò bản thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận