Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 148 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 1



Chương 148 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 1




"Tôi thích Lộ Dao nhất.” 1
Lộ Dao giơ tay ra nâng rương bào thai chỉ lớn chừng đầu ngón tay mình lên. Bên trong có phôi thai hình bầu dục, bên ngoài bọc một tấm màng trắng bệch, trông như trái cây đã bắt đầu thối rữa biến chất rồi vậy.
Nhìn từ bên ngoài cái rương mini kỳ lạ này rất khó để tưởng tượng được dáng vẻ lúc chào đời của người tí hon Nitraan.
Lộ Dao đưa hai ngón tay ra kẹp lấy hai bên rương bào thai. Cô không dám bóp mạnh vì sợ chỉ cần mình dùng sức một chút thôi là thứ này sẽ vỡ vụn.
Sau đó cô ngước mắt lên gọi Diên Vĩ và Trúc Châu: "Hai người vào lấy cho tôi mấy cái khăn lông lớn trải xuống sàn đi."
Đến khi sàn nhà được lót một lớp khăn mềm rồi Lộ Dao mới cẩn thận đặt rương bào thai lên đó.
Tử Diệp, Thiên Lãng và Bối Bối đã chạy từ trên tầng bốn xuống. Trong tay Tử Diệp còn ôm chậu hoa Nguyệt Thần. Mấy người tí hon khác cũng đều xúm lại xem.
Lộ Dao hơi lúng túng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thứ này quá nhỏ bé nên cô không dám động chạm tùy tiện.
Cô do dự trong chốc lát rồi chọn dùng phương án an toàn nhất là sử dụng ma pháp.
Năng lực chữa bệnh của ma pháp Ánh Sáng tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào. Lộ Dao tập trung tinh thần ngưng tụ một đốm trắng nhỏ trên đầu ngón tay. Đám người tí hon xung quanh nhìn không chớp mắt.
Lộ Dao khá căng thẳng nên không dám chạm vào phôi thai. Ngón tay cô chỉ dừng lại ở vị trí cách rương bào thai chừng một centimet. Ánh sáng nơi đầu ngón tay càng ngày càng được ngưng tụ lại nhiều hơn, cuối cùng bọc hết cả phôi thai vào.
"Phù phù, phù phù." Rương bào thai đột nhiên run lên hai cái. Đám người tí hon trợn to mắt không thể tin nổi.
Lộ Dao dừng lại rồi ra hiệu cho Tử Diệp đi lên kiểm tra tình hình trước.
Thấy cái thai vẫn tái nhợt như cũ, cậu ấy thất vọng lắc đầu: "Không được."
Thiên Lãng khó hiểu: "Rõ ràng là vừa rồi rương bào thai động đậy rồi mà."
Tử Diệp đáp: "Nó quá yếu ớt. Lúc nãy nhúc nhích chẳng qua là vì còn chưa..." Chết hẳn.
Chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi. Câu sau này Tử Diệp không nói ra khỏi miệng.
Thật ra thì cậu ấy đã láng máng đoán được ra nguyên nhân làm phôi thai yếu ớt rồi.
Thiên Lãng và Bối Bối lại bắt đầu rơi lệ. Nếu không bảo vệ được phôi thai này thì e rằng cả đời này bọn họ cũng sẽ không còn cơ hội có được con của mình nữa.
Chắc chắn Thần Điện sẽ không cho bọn họ thêm một phôi thai nào nữa.
Đám người tí hon xung quanh cũng đứng lặng nơi đó, vẻ mặt đau thương.
Lộ Dao trầm tư trong chốc lát rồi giơ tay trái ra. Những đường vân tối màu dần dần hiện lên trên cánh tay đó, trông như một hình vẽ thần bí nào đó vậy.
Đám người tí hon nhìn đến ngây người, mắt tròn xoe như mặt trăng, không thèm chớp lấy một cái luôn.
Từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn cho rằng Lộ Dao là một người khổng lồ bình thường, chỉ là bây giờ dù người tí hon có ngây thơ đi chăng nữa cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.
Năng lực nhận được từ lời chúc phúc của nữ thần Fulla sẽ được phát ra theo suy nghĩ của Lộ Dao. Điều kiện hạn chế duy nhất là kết quả mà cô hướng đến phải đã từng thật sự xảy ra trong một tình huống nhất định ở một thời gian nào đó rồi, hơn nữa Lộ Dao còn phải cảm nhận được và ghi chép lại.
Ví dụ như trước khi mở dị không gian và nhận được khu phố thương mại, Lộ Dao chưa bao giờ tưởng tượng được ra năng lực này, cũng không thể nào tin nổi trên đời này có tồn tại loại năng lực đó.
Sau khi có hệ thống hiện thực hóa ước mơ, Lộ Dao đã nhiều lần nhìn thấy hệ thống sử dụng năng lực này rồi. Mỗi lần hệ thống than phiền sau khi nhận được bản thiết kế, thậm chí cô còn hiểu ra được cường độ xây dựng sản phẩm trước mắt của hệ thống nữa.
Bởi vì đã hiểu rõ nên lúc hệ thống không có ở đây, Lộ Dao có thể dùng trí nhớ và cảm giác để tái hiện lại năng lực kia.
Mặc dù nguyên lý hoạt động không giống nhau, có lẽ sản phẩm làm ra được cũng không giống hoàn toàn nhưng đồ vật hoặc kết quả như mong muốn của Lộ Dao thật sự vẫn được xây dựng thành công.
Nhưng Lộ Dao không thể tưởng tượng được phải cứu sống một sinh mạng đã chết như thế nào.
Dù là ở đại lục Alexandria thì ma pháp sống lại cũng là cấm thuật.
Ambrose đã từng nói với Lộ Dao rằng người bất tử có thể điều khiển tử hồn nhưng không phải là làm cho linh hồn kia sống lại mà là chuyển hóa linh hồn đó thành một sinh mạng khác.
Lộ Dao cũng không dám nghĩ nhiều đến người thân của Ambrose vì sợ một khi mình sơ ý sẽ được lời chúc phúc của nữ thần Fulla đáp lại, đổi phôi thai thành tử hồn mất.
Năm phút trôi qua, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán Lộ Dao nhưng phôi thai trong rương bào thai vẫn im ỉm không xuất hiện thêm phản ứng gì nữa.
Tử Diệp lên tiếng: "Lộ Dao, thôi được rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận