Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 643 - Giáo quan Lục 1



Chương 643 - Giáo quan Lục 1




Giáo quan Lục 1
Lộ Dao đưa thanh kiếm ngắn cho Đinh Tình, bình thường khi cô ra ngoài một mình đều sẽ đổi một món vũ khí khác nhau.
Cô không quen dùng thanh trường kiếm mà các kiếm tu của đại lục Phù Thế hay dùng, nó không tiện mang theo bên người chút nào, rút kiếm cũng rất tốn sức, vì thế cô mới chọn dùng loại kiếm ngắn, thường độ dài của lưỡi kiếm chỉ bằng ba phần năm các loại kiếm bình thường, đeo trên lưng rất nhẹ, rút ra cũng không tốn sức.
Tù Ngọc đưa cho Lộ Dao một con dao găm dài cỡ bàn tay, tổng cộng có bảy cây, phần chuôi được buộc một sợi dây đỏ, khi ném ra thì còn có thể nắm lấy sợi dây để kéo ngược về.
Sợi dây đỏ dưới chuôi được Tù Ngọc luyện chế bằng máu của chính mình, vừa mềm dẻo vừa chắc chắn, cắt không đứt, đốt không cháy, còn có thể co giãn với biên độ lớn nữa.
Pháp khí Tù Ngọc đưa cho Lộ Dao có chứa khí tức và ma khí của loài rồng, nếu nói về uy lực thì không có thanh kiếm bình thường nào so được cả.
Nếu là người bình thường sử dụng thì sẽ bị phản phệ ngay, rất nguy hiểm.
Nhưng Lộ Dao là khế chủ của Tù Ngọc nên sẽ hoàn toàn không chịu phản phệ gì cả.
Tối qua sau khi tan làm, Lộ Dao đã vào hạt giống không gian để luyện tập tận bảy tám tiếng, cô dùng nguyện lực để khống chế, bất ngờ là dùng rất thuận tay.
Lộ Dao vừa ra khỏi hạt giống không gian thì gặp được một Luyện Khí sư đến lên mạng, vì thế cô đã mua một bộ dao của người đó, đúng lúc có bảy con dao nhỏ, cột nó vào chân cũng rất tiện, muốn rút lúc nào cũng được.
Lộ Dao gắn bộ dao ấy lên chân, dùng vải quấn lại, lưng thì đeo đao ngắn, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong thì leo lên xe điện chạy ra ngoài.
Phía đường Hưng Mặc là nơi mà hôm nay Chiếu Dạ phát tờ rơi, địa chỉ đặt đơn cũng nằm trong khu chung cư Minh Đài của đường Hưng Mặc, cách cửa hàng dịch vụ chạy vặt khoảng bảy kilomet.
Trên phố không một chiếc xe, thêm vào đó có hệ thống vạch ra con đường dễ đi nhất nên chạy xe điện thì chỉ cần khoảng mười phút là đến được đó.
Trên đường đi cũng khá thuận lợi, đôi lúc chỉ gặp phải vài con zombie nhỏ, nhưng có hệ thống nhắc nhở nên Lộ Dao đều tránh được.
Những khu chung cư gần đường Hưng Mặc trông không được mới cho lắm, về cơ bản thì cơ sở vật chất rất đầy đủ, có siêu thị quy mô nhỏ, tiệm thuốc, tiệm cắt tóc, tiệm bán trái cây, ngoài ra còn có trạm tàu điện ngầm nằm liền kề với trung tâm thương mại dưới lầu, chỉ là bây giờ tất cả đều bị phá tan tành, biến thành một đống hoang tàn.
Khu chung cư Minh Đài là một chung cư lâu đời có cửa chính bằng sắt, cửa dùng một sợi dây xích quấn mấy vòng lên, sau đó khóa lại bằng một ổ khóa lớn.
Lộ Dao chỉ có thể leo tường để vào trong, bên trong khu chung cư không có thang máy, lầu cao nhất là lầu tám.
Khu chung cư Minh Đài có đến mười mấy tòa đơn nguyên, khách hàng đặt đơn ở trên lầu ba của đơn nguyên số chín.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói ở đây có rất nhiều người ở, còn nhiều hơn cả khu chung cư Bình An mà trước đây họ đến nữa.
Lộ Dao tìm thấy đơn nguyên số chín rồi bước vào hành lang.
Nơi cầu thang có ba người đang ngồi, gồm một người đàn ông trung niên có râu và hai chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi hơn, cả ba người đều đang ngậm điếu thuốc trong miệng.
Thấy Lộ Dao bước đến, một trong số hai chàng trai trẻ huýt sáo trêu chọc cô.
Người còn lại thì đứng lên, cười híp mắt nhìn Lộ Dao đang bước đến: “Một người lạ chưa từng gặp, cửa chính còn đang khóa, cô vào đây bằng đường nào thế?”
Lộ Dao lùi về sau một bước, nghĩ thầm phiền phức nữa rồi.
Sau khi trật tự xã hội sụp đổ, khắp nơi đều có những kẻ như thế.
Chàng trai huýt sao thấy chân Lộ Dao có đeo bộ dao nhỏ thì không những không coi ra gì mà ánh mắt còn lóe lên một ý cười càn rỡ: “Mày cẩn thận đấy, người ta còn mang theo vũ khí kìa, coi chừng bị đâm đấy.”
Người đàn ông trung niên ném đầu điếu thuốc xuống đất dập tắt, nhưng điếu thuốc vẫn còn gần nửa điếu chưa cháy hết, ông ta nào nỡ vứt chứ, vì thế đã vắt điếu thuốc lên tai, đứng dậy bước sang chỗ cô, mất kiên nhẫn nói: “Đừng nhiều lời, có đồ ăn đồ dùng gì giao hết ra đi thì mày có thể cút khỏi đây.”
Chàng trai huýt sáo đứng lên: “Anh Huy à đừng bảo thủ mãi như vậy chứ, một con nhóc thôi mà, cho dù có xảy ra chuyện thì bây giờ cũng không ai quản lý chúng ta đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận