Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1359 -



Chương 1359 -



Có điều sau khi ước nguyện của Lục Minh Tiêu được đáp lại, trí nhớ của Bất Độc cũng bị một thế lực không rõ nào đó chỉnh sửa, đến khi mẹ thấy được quá khứ từ ký ức của cậu, cậu vẫn chưa nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.Lúc mẹ cậu gặp chuyện thì Lục Minh Tiêu đang bị một đám tạp ma đuổi giết.Chờ đến khi anh thoát được và chạy tới bên cạnh mẹ thì cơ thể cô đã không còn lành lặn nữa, thần cốt thiếu sót, tay chân cụt hết. Thấy cảnh tượng đó, Lục Minh Tiêu gần như đọa ma trong chớp mắt.Sau đó anh dốc hết tất cả sức mạnh giữ lấy chút ý thức cuối cùng canh giữ ở Địa Điện trên núi Thiên Môn, bảo vệ mảnh hồn cuối cùng còn lại của mẹ cậu.Chỉ khi mảnh hồn đó quay lại cơ thể mẹ lần nữa, ký ức về Lục Minh Tiêu của mẹ mới quay về.Trước khi đi, anh dặn cậu: Bảo vệ cô ấy mãi mãi.Bất Độc hất Cơ Phi Thần ra sau đó cầm con dao dính máu đứng lên.Chưa đủ, cậu còn chưa đủ mạnh.Chưa thể bảo vệ được mẹ.Bất Độc nhìn bóng lưng của Lộ Dao sau đó ngửa đầu nuốt lưỡi dao dính máu kia vào, làm lơ ánh mắt khác thường xung quanh. Cậu phải mạnh hơn ngay lập tức mới được.Thật ra con dao này được làm từ máu của mẹ. Thật ra Bất Độc vẫn luôn khó hiểu không biết tại sao sức mạnh ẩn chứa trong máu của mẹ lại nhiều hơn cả thịt của Thí Thần.Sau khi nuốt con dao, cậu nhanh chóng tìm cách nghiệm chứng.Lúc này thiên thạch và sấm sét chỉ còn cách Lộ Dao chừng mấy mét. Đây là hai đòn tấn công được hai vị chủ thần dốc hết sức mạnh đánh ra, chắc chắn mẹ cậu sẽ không đỡ nổi!Bất Độc không kịp nghĩ thêm nữa. Cậu biến cánh tay thành lưỡi dao, sau đó vung mạnh một nhát vào giữa không trung, trong đầu nghĩ đến lời dặn cuối cùng của Lục Minh Tiêu. Bức bình phong vô hình vốn không ai phá nổi kia bỗng vỡ nát phát ra tiếng "ầm ầm".Bất Độc nhảy dựng lên chạy thẳng về phía núi Giám Thần.Ở chỗ Lộ Dao, sấm sét ập đến trước, thiên thạch theo sát phía sau. Bất Độc có cảm giác mình sẽ không tới kịp nhưng trước khi đầu kịp suy nghĩ thì tay cậu đã vươn ra phía trước rồi. Khoảnh khắc đó, tay Bất Độc hoá thành một núi băng bàng bạc gần như che khuất cả người Lộ Dao.Một bàn tay mảnh khảnh từ bên cạnh giơ ra túm lấy cổ áo Bất Độc, kéo cậu lại rồi kẹp vào bên hông mình.Bất Độc không đề phòng nên bị xách lên, thần lực phân tán, núi băng còn chưa kịp ngưng tụ biến mất trong nháy mắt. Cậu tức điên người, giãy dụa kịch liệt.Lộ Dao ở phía xa xa cúi đầu tiến lên phía trước, không tránh không né, mặc kệ những cơn gió thoảng qua. Ngay lúc sấm sét sắp chạm được vào tóc cô, cái bóng vẫn luôn ẩn nấp nãy giờ hoá thành những sợi tơ mềm dẻo, nhanh như chớp ùa ra cắn nát sấm sét, sau đó nó không dừng lại mà tiếp tục vươn tay về phía đám thiên thạch trên trời.Mấy chục viên thiên thạch bị bóp nát bấy trong chớp mắt, đá vụn văng khắp nơi nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy có mảnh vụn rơi xuống đất. Phàm linh lúc nãy bị doạ sợ cúi đầu nhắm mắt nay lại ngơ ngác ngẩng đầu lên.Mảnh vụn thiên thạch đã bị cái bóng nuốt hết. Lộ Dao cảm thấy phiền phức nên tiếp tục điều khiển nó đi cắn nát sợi dây xích màu vàng đang trói chặt tay chân và cổ cô.Nữ thần Vận Mệnh mặc áo hoa khom lưng thả Bất Độc xuống, đôi mắt vốn đầy mệt mỏi và chán ghét nay lại ngập tràn hứng thú. Bà ấy chậm rãi cất tiếng an ủi Bất Độc: "Đây là thời khắc quan trọng, nhóc đừng nhúng tay vào phá rối."Bên cạnh nữ thần Vận Mệnh có một thây khô mặc áo giáp cổ cũ nát.Trục Phồn không ngờ thần lực của Lộ Dao đáng sợ đến mức này. Cô ta cảm thấy rất khó giải quyết nên quay lại góp lời với hai vị đại chủ thần: "Nếu hai vị đã có mặt thì xin hai vị nhanh chóng ngăn cản kẻ ác kia chạy lên núi và thành thần."Tiếng ầm ầm cực lớn làm người ta có cảm giác như nó đang vang lên ở chỗ nào đó rất xa. Âm thanh như muốn chọc thủng bầu trời, kinh khủng hơn âm thanh từ sấm sét do Kim Việt tạo ra nhiều.Mọi người thấy nham thạch chảy ra từ chỗ núi lửa phun trào tràn lan trên con đường nhỏ đầy gai nhưng bà chủ lại coi như không thấy, vẫn kiên định leo lên chỗ cao nhất.Ma Thần khoát tay: "Chuyện này bổn thần không làm gì được."Nữ thần Vận Mệnh túm Bất Độc đang định chạy theo Lộ Dao lại rồi lạnh nhạt nói: "Nhân quả tuần hoàn, cô mở to mắt ra mà xem đi. Vòng tròn rách nát kia sắp liền lại lần nữa rồi, trên thế gian có thêm một vị Giám Thần cũng chẳng sao."Trục Phồn không vừa lòng với thái độ của hai vị đại chủ thần nhưng ngại thân phận đặc biệt của bọn họ nên không dám làm gì, đành quay lại hỏi: "Sao không thấy nữ thần Thâm Uyên đâu nhỉ?"Vẻ mặt nữ thần Vận Mệnh hơi kỳ lạ: "Nữ thần Thâm Uyên đã chết từ sáu nghìn năm trước rồi. Thần Điện chí cao không nhận được tin này à?"Trục Phồn ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Cái gì? Không thể nào!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận