Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 572 - “Sau này tôi đứng về phía cô." 1



Chương 572 - “Sau này tôi đứng về phía cô." 1




“Sau này tôi đứng về phía cô." 1
Harold bỏ Lộ Dao vào túi càn khôn rồi mở cánh cửa thời không ra ngay trước mắt Bùi Tất.
Lúc Lộ Dao đi ra khỏi trong túi càn khôn thì bọn họ đã quay về quán Internet Cafe vượt thời không rồi.
Cô vừa đặt chân xuống đất thì Hùng An An, bé nhân sâm và nhóc Đương Khang lập tức đẩy cửa phòng nghỉ ra ào ào chạy vào.
Hùng An An chạy đến bên cạnh Lộ Dao, hai tay ôm chặt bắp chân cô rồi ngước đôi mắt như hạt đậu đen đang đong đầy uất ức lên: "Lộ Dao thiên vị nhé, lén lút mang Tù Ngọc đi chơi kìa!"
Bé nhân sâm và nhóc Đương Khang cũng uất ức nhìn cô.
Harold ôm Hùng An An lên: "Lần sau mang mấy nhóc đi chơi. Lần này đi cái chỗ kia chẳng có gì hay ho cả, đồ ăn cũng dở òm."
Tù Ngọc không làm vòng tay của Lộ Dao nữa mà biến lại thành hình dáng long nữ. Vì mới làm tóc mới nên Tù Ngọc không quay về hình dáng trẻ con. Mái tóc dài xoăn nhẹ hơi rối phối hợp với chiếc váy đen mới mua, đi giày cao gót bling bling và cầm ví da nữa, trông Tù Ngọc chẳng khác gì cô chiêu nhà giàu.
Mấy đứa nhóc vừa được an ủi lại bùng nổ, uất ức đến nỗi sắp khóc òa.
Lộ Dao lấy mấy bộ đồ công chúa và giày Mary Jane đã mua ở thành phố Minh Nhật từ trong kho hàng cá nhân ra cho bé nhân sâm, sau đó lại lấy thêm mấy hộp đồ chơi mới ra đưa cho Hùng An An và nhóc Đương Khang: "Sao có thể quên mấy nhóc được? Lần này mọi người đi làm việc thật, nếu lần sau có cơ hội sẽ dẫn cả mấy nhóc đi cùng."
Đồ ăn ở thành phố Minh Nhật đúng là một lời khó nói hết nhưng chất lượng và kiểu dáng của những món đồ dùng hằng ngày thì lại không tệ chút nào. Lúc đi mua quần áo cho Harold và Tù Ngọc, Lộ Dao nghĩ đến cảnh đám nhóc trong nhà cũng sẽ ồn ào nên đã mua luôn quà đem về dỗ rồi.
Đám nhóc nhận quà xong lại làm nũng với Lộ Dao thêm hồi nữa rồi mới coi như là dỗ dành xong.
Tính luôn cả thời gian chuẩn bị trước khi tới thành phố Minh Nhật thì đã mấy ngày rồi Lộ Dao chưa được nghỉ ngơi tử tế, một ngày ở thành phố Minh Nhật cô cũng phải bôn ba không ngừng.
Sau khi quay về khu phố thương mại, cuối cùng Lộ Dao cũng hoàn toàn thả lỏng bản thân, mệt mỏi như cơn sóng lớn dội vào đánh úp cô.
Lúc ba người quay về quán Internet Cafe là chừng bốn giờ sáng, Lộ Dao bảo Harold về tiệm nail nghỉ ngơi còn mình thì qua khách sạn suối nước nóng tắm rửa rồi ngủ một giấc, tiện thể thăm Bất Độc luôn.
Ra khỏi phòng nghỉ, cô chào hỏi Tiểu Chung và Giảo Nương đang làm ca đêm sau đó tiện thể tặng quà mình đã mua cho bọn họ luôn.
Một ngày ở thành phố Minh Nhật bận như con quay, chưa kịp đi dạo tử tế nên cô cứ thấy cái gì trong trung tâm thương mại là mua luôn cái đó.
Quà dành cho Tiểu Chung, Trình Diệp và các nhân viên khác trong quán net là thiết bị ngoại vi của máy tính, của Giảo Nương là một bộ nồi niêu có đầy đủ chức năng xào nấu, còn có thể làm thịt nướng và nấu lẩu nữa.
Cô định thưởng cho bản thân nguyên ngày mai để nghỉ ngơi cho khỏe nên đã lấy quà dành cho các nhân viên quán net ra để hết lên quầy bar rồi nhờ Tiểu Chung và Giảo Nương đưa cho mỗi người.
Trước khi rời khỏi quán Internet Cafe, Lộ Dao không nghe thấy ai nói gì trong đầu nên cố ý lên tiếng hỏi: "Cậu còn ở đó không vậy?"
Mấy giây sau hệ thống hiện thực hóa ước mơ mới từ từ cất lời: "Việc thăng cấp không gian cửa hàng này đều là do một tay cô làm hết hả?"
Trong lúc Lộ Dao nói chuyện với các nhân viên cửa hàng, hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã quét một vòng quanh khu phố thương mại một lần nữa.
Thật ra trong lòng nó vẫn luôn biết dù không có mình thì Lộ Dao cũng có thể xử lý hết các vấn đề có khả năng gặp phải trong lúc mở cửa hàng. Thế nhưng đến khi tận mắt thấy khu phố ngay ngắn trật tự này rồi, nó lại không khỏi hơi buồn.
Lộ Dao: "Cậu không có ở đây mà hệ thống thay mặt lại quá cứng nhắc nên tất nhiên tôi chỉ có thể nghĩ cách xử lý những chuyện này. Giờ cậu về rồi tôi cũng thoải mái hơn nhiều."
Sau khi rời khỏi quán Internet Cafe, Lộ Dao đứng dưới mái hiên do dự hồi lâu rồi mới băng qua đường đi thẳng tới khách sạn suối nước nóng.
Ánh đèn cách lớp rèm cửa sổ khách sạn hắt ra ngoài cho thấy có người còn chưa ngủ.
Bất Độc ngồi trước bệ cửa sổ chơi xếp hình. Nghe giọng Lộ Dao, cậu đặt sản phẩm mới xếp được một nửa của mình xuống rồi nhảy xuống ghế chạy thẳng ra cửa.
Lộ Dao đẩy cửa vào rồi kéo Bất Độc vào trong hỏi nhỏ: "Sao con chưa ngủ vậy?"
Bất Đọc: "Con mải chơi xếp hình."



Bạn cần đăng nhập để bình luận