Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 68 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 5



Chương 68 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 5




“Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 5
Lộ Dao lấy mô hình đoàn tàu nhỏ ra: "Tối nay ánh trăng đẹp quá, có ai muốn ra ngoài hóng gió với tôi không? Mọi người có thể ngồi tàu hoả đấy."
Chiều nay, mấy người tí hon đều đã nghe nói đến chuyện Lộ Dao và những người khổng lồ khác đã làm ra một đường ray rất lợi hại. Diên Vĩ và Trúc Châu đã đi ra xem rồi, chỉ có điều bọn họ không hiểu tác dụng của nó là gì.
Bọn họ vừa tò mò vừa hơi lo sợ.
Lộ Dao giơ tay ra đặt lên bệ cửa sổ. Ảnh Đồng là người đầu tiên nhảy vào lòng bàn tay cô, tiếp theo là Hắc Thứ, sau đó đến Diên Vĩ và Trúc Châu. Cuối cùng là Kiếm Lan nhăn nhăn nhó nhó đi theo.
Merlulu và Puxiu không thể đi qua Tinh Môn được nên phải ở lại trông khách sạn.
Hai người còn chưa chơi đã với mấy chiếc xe thể thao mô hình nên chờ khách ra ngoài cả rồi, mỗi người bọn họ leo lên một chiếc xe thể thao mà mình ưa thích sau đó thoải mái lái lung tung trên bệ cửa sổ.
Ngoài khách sạn, Lộ Dao đặt chiếc tàu hoả mô hình vào đường ray rồi hướng dẫn những vị khách tí hon ngồi vào khoang tàu.
Cô vốn định dùng ma pháp để khởi động đoàn tàu đưa khách đi một vòng nhưng Ảnh Đồng đã leo tót vào buồng lái trước rồi, còn gọi theo cả Hắc Thứ nữa.
Kết cấu của chiếc tàu hoả mô hình này rất đơn giản, không có kỹ thuật cao thâm gì. Tài xế chỉ cần chịu trách nhiệm phần tốc độ và phương hướng thôi. Nhân viên tàu sẽ dẫn khách vào chỗ ngồi. Mỗi chuyến như này có thể được mười vị khách.
Chờ khách quen với đoàn tàu rồi thì thậm chí còn không cần cả nhân viên, mỗi đoàn tàu chỉ cần một tài xế thôi cũng đủ.
"Tu tu tu..."
Tiếng còi lanh lảnh vang lên, đoàn tàu hoả nhỏ cũng chậm rãi chuyển động.
Diên Vĩ và Trúc Châu ngồi ở khoang xe đầu tiên. Vì đã có kinh nghiệm ngồi trên xe thể thao lúc sáng rồi nên hai người không hề hoảng hốt chút nào.
Kiếm Lan ngồi một mình ở khoang xe thứ hai sợ hết hồn, suýt nữa thì hoảng hốt kêu thành tiếng.
Tốc độ của đoàn tàu cũng không nhanh. Kiếm Lan nhìn qua cửa sổ thấy phong cảnh hai bên đường chậm rãi tụt về phía sau.
Những chuỗi đèn vàng treo dày đặc trên hàng rào tre trông như bầu trời sao trôi chầm chậm vậy.
Cô ấy đắm chìm trong bóng đêm ngoài kia, những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng bỗng tan biến.
Đoàn tàu nhỏ chậm rãi bò lên sườn núi rồi dừng lại ở tấm biển chỉ đường.
Lộ Dao đã đi trước bọn họ tới điểm cuối từ nãy rồi. Bây giờ cô đang đứng trên sườn núi vẫy vẫy tay với bọn họ.
Cuối hàng rào tre có một trạm dừng gắn mái che mưa. Dưới mái che màu xanh đậm có bốn chiếc ghế dài chia ra đặt ở hai bên.
Bên cạnh trạm dừng có một tấm biển màu vàng đất, phía trên được viết bốn chữ "Khe cây có gai" to bằng ngôn ngữ ở đại lục Nitraan.
Mấy người tí hon đi vào trạm dừng, cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ.
Diên Vĩ và Trúc Châu cùng ngồi trên một chiếc ghế, ngơ ngác ngắm nhìn bóng đêm bên ngoài mái che.
Diên Vĩ đan hai tay lại, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, ánh sáng ấm áp dâng trào dưới đáy mắt: "Hình như sống ở đây cũng không tệ."
Trúc Châu nhìn kỹ Diên Vĩ một hồi, sau đó cầm lấy tay Diên Vĩ, đầu gật nhẹ một cái.
Đi dạo xong, đoàn tàu hoả lại chở các vị khách tí hon đi vòng qua hàng rào tre, từ từ quay về khách sạn.
Về đến nơi, Diên Vĩ và Trúc Châu đã chủ động đi tìm Lộ Dao để bày tỏ rằng mình bằng lòng ở lại khách sạn.
Lộ Dao nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhậm chức cho hai người.
[Tuyển dụng thành công nhân viên khách sạn phù hợp với yêu cầu trong bảy ngày, hoàn thành nhiệm vụ! Thưởng giá trị nhân khí +300, cây xương bồ +3!]
[Khách sạn Lộ Dao đã bước đầu xây dựng được niềm tin của người tí hon Nitraan, thăng cấp thành khách sạn hai sao. Thưởng hoa Nguyệt Thần +1. Mong bà chủ tiếp tục cố gắng!]
[Bà chủ có nhiệm vụ mới! Hãy đón tiếp ít nhất một trăm vị khách trong vòng một tháng. Khách sạn thăng cấp thành khách sạn năm sao. Thưởng năm mươi nghìn điểm giá trị nhân khí, quýt ngọt +10, rau diếp thơm +20, đá mài +100. Mong bà chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!]
---
Đại lục Nitraan, bộ lạc Heo Đỏ.
Mười đội viên của đội đi săn đeo vũ khí và mang hành lý, cưỡi heo đỏ, khí thế cực kỳ hung hăng.
Trưởng lão đứng trong ranh giới lãnh địa của bộ lạc, ánh mắt đầy lo lắng: "Chuyến đi này rất nguy hiểm. Mọi người nhất định phải cẩn thận."
Năm nay, kỳ đóng băng kéo dài mãi không kết thúc nên xung quanh lãnh địa bộ lạc đã không còn con mồi có thể săn được nữa. Những thứ có thể ăn được đã bị khai thác cạn kiệt.
Đội đi săn không thể không hành quân đi xa một chuyến giữa thời kỳ gian khổ nhất này. Bọn họ muốn tìm chỗ có thể săn bắn được và ruộng khoai tây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận