Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 193 - Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 4



Chương 193 - Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 4




Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 4
Trong nhóm chat công việc, nhân viên cửa hàng tích cực thể hiện hứng thú vô hạn của mình với cửa hàng mới.
Lộ Dao vẫn còn đang nghĩ cách mở quán Internet Cafe ở cái chỗ heo hút kia.
Cô đã từng trải qua nhiều khởi đầu như thế này rồi. Khách sạn suối nước nóng là một trong đó.
Chỉ là tình hình bên phía đại lục Phù Thế phức tạp hơn đại lục Nitraan rất nhiều.
Ở đại lục Phù Thế không ngoài người tu chân và người bình thường ra thì còn có yêu ma quỷ quái nữa. Phương châm sống nơi đó là kẻ mạnh làm vua.
Một người bình thường như cô muốn thu hút được khách hàng đến quán Internet Cafe mà không lọt vào tầm ngắm của mấy kẻ mạnh là rất khó.
Nhưng dù khó khăn cỡ nào thì cô vẫn phải sửa sang cửa hàng, mua máy móc và tuyển nhân viên chuẩn bị khai trương.
[Bà chủ - Lộ Dao: Tôi muốn tuyển hai quản lý quán Internet Cafe có năng lực. Nếu mọi người có ứng cử viên phù hợp thì có thể đề cử với tôi.]
Sau khi nhắn tin vào nhóm chat công việc, Lộ Dao liên hệ với Cơ Chỉ Tâm nhờ anh ta đi khảo sát và mua sắm máy móc.
Cô ăn qua loa chút đồ ăn lót dạ rồi quay lại quán Internet Cafe một mình.
Mặc dù cô đã cho đập tường nối thông ba cửa hàng lại với nhau rồi nhưng đối với một quán Internet Cafe mà nói thì vẫn chưa đủ lớn.
Chẳng qua với tình huống trước mắt ở đại lục Phù Thế thì Lộ Dao chưa có ý định mở rộng không gian. Cô muốn mua mười bộ máy tính trước cái đã.
Tuy rằng Tinh Môn và dị không gian đã thăng cấp mở ra rồi nhưng vì không có hệ thống nên Lộ Dao vẫn phải tự bắt tay vào trang trí cửa hàng.
Cô lấy giấy bút ra ngồi bên cửa sổ bắt đầu thiết kế.
Cái lưới bẫy chim vẫn còn vứt trong góc. Đám sẻ tinh không thoát được khỏi lưới của Harold nên kêu rên không ngừng, mục đích là muốn thu hút sự chú ý của bà chủ.
Thế là Lộ Dao tiện tay vứt một ma pháp cách âm ra để đôi tai được thanh tịnh. Cuối cùng cô cũng có thể tập trung vào công việc.
...
Khách sạn suối nước nóng.
Cơ Thanh Nghiên ngồi dưới bệ cửa sổ hết mở rồi lại đóng khung chat trên điện thoại.
Sách trong phòng đọc sách của khách sạn rất được những vị khách người tí hon yêu thích. Bạch Lộ đang soạn thêm sách mới cho người tí hon thì nhận ra hình như Cơ Thanh Nghiên có chuyện phiền não. Cô ấy bèn hỏi: "Cô gặp chuyện gì hả?"
Cơ Thanh Nghiên quay đầu nhìn cô ấy một cái rồi nhíu mày nói nhỏ: "Chẳng phải bà chủ đang tuyển quản lý quán Internet Cafe sao? Thật ra tôi có một ứng cử viên khá phù hợp. Người đó cũng là lập trình viên giống tôi, rất ưu tú. Chẳng qua quan hệ giữa tôi và người đó hơi khó xử, cũng chưa chắc người ta đã muốn tới phỏng vấn. Nhưng nếu người đó đồng ý tới phỏng vấn thì tôi lại lo bà chủ không chọn. Nói chung là hai bên đều không được thuận lợi."
Thân là một người từng tham gia phỏng vấn trước khi vào khu phố thương mại làm việc, Bạch Lộ rất hiểu nỗi băn khoăn của Cơ Thanh Nghiên.
Nghĩ đến những gì mình đã trải qua, cô ấy khích lệ: "Tôi hiểu những gì cô lo lắng, chỉ là nếu cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt, muốn giới thiệu cho người ta thì thử một chút cũng được mà. Trước nay bà chủ luôn có nguyên tắc rõ ràng trong việc tuyển người làm. Cô ấy sẽ không vì chút chuyện này mà làm khó cô đâu. Cô xem tôi này, tôi cũng đi một vòng rồi cuối cùng vẫn về đây đấy thôi."
Nói xong câu này, Bạch Lộ lại cảm thấy xấu hổ.
Lúc đó cô ấy to gan ghê gớm. Nếu là bây giờ thì chưa chắc Bạch Lộ đã làm được như vậy.
Cơ Thanh Nghiên im lặng cân nhắc.
Một lát sau, cô ấy đưa ra quyết định: "Được, tôi sẽ thử liên lạc với người đó như cô nói xem sao."
Bạch Lộ không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Nếu cô bằng lòng giới thiệu công việc cho người đó thì sao quan hệ giữa hai người lại khó xử được?"
Cơ Thanh Nghiên: "Bởi vì đó là bạn trai cũ của tôi."
Bạch Lộ: "..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận