Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 206 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 1



Chương 206 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 1




Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 1
Đám sẻ nhỏ nằm liệt trên bàn, cổ ngoẹo sang một bên như chết rồi vậy.
Lộ Dao giơ tay ra chọt mỗi con một cái. Chúng nó không biết no đói, cứ vậy mà nhét không biết bao nhiêu Ích Cốc đan vào dạ dày. Có một con vừa bị cô chọt nhẹ một cái đã nôn ra luôn rồi.
... Cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Lộ Dao: "... Sao chúng mày ăn nhiều Ích Cốc đan quá vậy? Trộm ở đâu về thế hả?"
Ngón tay cô đúng lúc rơi vào người một con chim trong đó. Mười mấy giây sau khi Lộ Dao dứt lời, một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu cô.
"... Muốn... Muốn hóa hình... Không... Không phải muốn ăn Ích Cốc đan. Hành Trạch tông... Quá nghèo..."
Lộ Dao: "... Chúng mày tới Hành Trạch tông trộm Ích Cốc đan hả?"
Đám sẻ: ... A a a a a bị nàng ta nghe thấy rồi!
Lúc mở cửa hàng thứ tư là cửa hàng Lông Xù, Lộ Dao đã lấy được năng lực có thể lắng nghe tiếng lòng của động vật.
Chỉ cần tiếp xúc với một bộ phận cơ thể là không cần trò chuyện trực tiếp cô cũng nghe được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Đám sẻ tinh đối đầu với Lộ Dao suốt mấy ngày nay đã nhận ra con người này không có tu vi nhưng lại khó đối phó hơn một số đại yêu nhiều.
Vốn là chúng nó muốn tìm cơ hội trốn đi rồi lại nghĩ cách về tìm cô trả thù. Ai ngờ cuối cùng lại gục ngã trước sức hút của quán Internet Cafe.
Lộ Dao không còn nhốt chúng nó trong lồng nữa nhưng chúng nó vẫn cam tâm tình nguyện ở lại đây.
Từ khi mở linh trí đến nay, mỗi ngày từ tu luyện ra thì chúng nó cũng chẳng có việc gì làm, vì rảnh rỗi nên đã lượn khắp nơi chơi rồi nhưng chưa từng thấy chỗ nào vừa vui vẻ vừa mới mẻ như quán Internet Cafe này.
Chúng nó nhất định phải được chơi, hơn nữa còn phải chơi tốt hơn con yến yêu kia mới được!
Trừ bưng bê rót nước ra thì Lộ Dao còn là chuyên gia trong việc thọc dao vào lòng người khác nữa: "Dù chúng mày có hóa hình thành công thì cũng đâu có linh thạch đâu."
Đôi mắt như hạt đậu đen của đám sẻ tinh sáng ngời có thần, dáng vẻ như trong lòng đã tính toán cả rồi.
Lộ Dao không cần nghe tiếng lòng cũng biết chúng nó đang có ý định gì: "Cướp đan dược xong lại muốn cướp linh thạch hả?"
Sẻ tinh sợ mất hồn.
Sao cái gì người này cũng biết hết vậy!?
Lộ Dao chống một tay xuống cằm, đầu ngón tay xoa xoa lớp lông mềm nhũn trước ngực một chú sẻ: "Yêu khác thì tao mặc kệ nhưng quán Internet Cafe nhà tao thì không nhận tay mơ đâu. Chuyện chúng mày đi trộm cướp không liên quan gì đến tao cả. Lát nữa chúng mày đi đi, đừng về đây nữa."
Quan điểm và triết lý sống của người và yêu không giống nhau. Tư tưởng của khu phố thương mại và đại lục Phù Thế còn khác nhau một trời một vực nữa.
Lộ Dao không muốn đám sẻ tinh này phải chạy theo quy củ của loài người. Nhưng nếu chúng vẫn còn muốn ở lại quán thì không thể suốt ngày chạy ra ngoài phá rối làm người khác chán ghét được.
Đám sẻ tinh này khá là biết nhìn người.
Mặc dù bà chủ luôn rất nhẹ nhàng, thậm chí không hề nặng lời dù chỉ một lần, nhưng chúng nó vẫn hiểu ý nên cả đám rúc tới nịnh hót cọ cọ ngón tay Lộ Dao.
Lộ Dao cụp mắt xuống nhìn chúng nó cọ tới cọ lui một hồi rồi mới chậm rãi mở miệng: "Đừng có bày ra dáng vẻ này làm gì. Tao từng gặp nhiều sinh vật dễ thương hơn chúng mày rồi."
Sẻ tinh: !!!
Nom có vẻ chúng nó không tin trên đời có sinh vật đáng yêu hơn chúng nó.
Trình Diệp đi tới trùng hợp chứng kiến cảnh tượng này nên không nhịn được mà chen miệng vào: "Bà chủ đừng nên thấy trẻ con đáng yêu là muốn cho vào nhà. Đám sẻ này lì lợm trơ tráo lắm, chậc."
Cơ thể tròn vo mũm mĩm được chống bằng hai cái móng vuốt nho nhỏ của đám sẻ tinh liên tục lùi về phía sau, khiếp sợ đến tan nát cõi lòng.
Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa!
...
Sáng sớm hôm sau, Hành Trạch tông.
Khương Yến còn chưa dậy đã nghe một loạt tiếng vang "cốc cốc cốc" truyền tới từ ngoài cửa sổ, kèm theo đó là mấy tiếng chim hót nghe có vẻ lo lắng.
Hắn bị làm phiền không ngủ nổi nữa, đành phải đứng dậy đẩy cửa sổ ra xem có chuyện gì.
Một bầy chim sẻ đứng xếp hàng trên bệ cửa sổ. Có mấy con nữa thì đậu trên cành cây ngọc lan trong sân. Tất cả đều đang ngoẹo đầu dùng đôi mắt như hạt đậu đen kia nhìn hắn chằm chằm.
Không đợi Khương Yến mở miệng, một chú sẻ nhỏ đậu trên bệ cửa sổ đã giơ móng vuốt nhỏ ra đẩy đẩy thứ trên bệ cửa ý bảo hắn nhìn, sau đó cả đàn bay đi.
Khương Yến nhặt một cây Phù Mang thảo lên. Phần rễ lồi lõm, trên lá còn ánh lên sương sớm, có vẻ như vừa được hái xuống chưa lâu.
Trên bệ cửa sổ không chỉ có một cây Phù Mang mà còn có cả hoa súng, hoa lan và một số loại thảo dược thường ngày Khương Yến phải lên núi hái nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận