Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1274 -



Chương 1274 -



Diêu Văn Lan: “Đúng vậy, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi.Vốn tôi không muốn nhờ bà đâu nhưng khi nhìn thấy Chỉ Tâm thì tôi lại nhớ đến Tư Mẫn… Thật sự không còn cách nào nữa sao? Là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi, tôi biết yêu cầu này của tôi hơi quá đáng…”Diêu Văn Lan còn chưa kịp nói xong thì Cơ Phi Dung đã hỏi ngược lại: “Bà muốn biết sao chân của Chỉ Tâm lại hồi phục được đúng không? Chuyện này không liên quan đến Cơ thị nên nói cho bà biết cũng không sao.”Diêu Văn Lan sững sờ: “Thật sao?”Cơ Phi Dung gật đầu rồi đưa cho bà ấy một tấm danh thiếp.Diêu Văn Lan: “Đây là gì thế?”Cơ Phi Dung: “Như những gì bà thấy đấy, danh thiếp của một cửa hàng tạp hóa.”Lòng Diêu Văn Lan muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng lại ngại không dám nói ra.Cơ Phi Dung nhận ra sự băn khoăn của bà ấy nhưng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Trên đời này nếu có người có thể chữa khỏi được mắt của Tư Mẫn thì chỉ có thể là bà chủ của cửa hàng tạp hóa này thôi.”Diêu Văn Lan có một đứa con gái, nửa năm trước khi ra ngoài du lịch với bạn trai thì gặp tai nạn giao thông, bị thương rất nghiêm trọng.Trải qua nửa năm tịnh dưỡng, hầu như những vết thương trên người Thích Tư Mẫn đều đã lành lại hết.Nhưng lúc tai nạn xảy ra thì những miếng thủy tinh vụn bay ra, cắm vào mắt phải của Thích Tư Mẫn khiến nhãn cầu bị thương, sau đó khi đưa vào phòng cấp cứu thì bác sĩ đã cắt đi con mắt bên phải.Thích Tư Mẫn mất đi một bên mắt, từ đó lòng như chết lặng, ngay vào lúc này bạn trai lại nói chia tay với cô ta.Diêu Văn Lan không ngờ trên đời này còn có loại súc sinh như thế, bà ấy còn chưa ra tay tính sổ với cậu ta, bây giờ tên khốn đó còn mặt mũi nói không chịu được áp lực tâm lý, hy vọng Thích Tư Mẫn buông tha cho mình.Thích Tư Mẫn vừa mới xuất viện chưa được nửa tháng thì vào một buổi tối nào đó, chồng của Diêu Văn Lan đột nhiên đưa một cậu nhóc khoảng mười lăm tuổi về nhà.Con gái vừa mất đi một bên mắt thì ông ta đã dám quang minh chính đại đưa con trai riêng của mình về nhà.Bao nhiêu năm nay không phải Diêu Văn Lan không biết chuyện chồng mình vụng trộm ở bên ngoài, vốn bà ấy cũng không trông mong gì vào người đàn ông này cả nên cũng không quan tâm ông ta ở bên ngoài chơi bời thế nào.Nhưng người đàn ông này lại không xem hai mẹ con bà ấy ra gì, Diêu Văn Lan không quan tâm đến việc Thích Minh Sinh phân chia tài sản nhà họ Thích thế nào, dù sao thì phần của Thích Tư Mẫn cũng không thể nào ít được.Nhưng lúc Thích Tư Mẫn dưỡng thương thì Thích Minh Sinh càng bành trướng hơn, không chỉ lót đường cho đứa con riêng để vào được nhà họ Thích mà còn muốn xen vào chuyện làm ăn của Diêu thị.Diêu Văn Lan vô cùng tức giận.Bao nhiêu chuyện không may ập đến cùng một lúc nhưng đầu Diêu Văn Lan chỉ nhớ đến nụ cười rạng rỡ không lo không nghĩ của con gái mình trước đây thôi.Bà ấy có thể buông bỏ tất cả, chỉ mong mắt của con gái mình có thể khôi phục lại mình thường, cơ thể cũng không còn khiếm khuyết nữa.Đây là một chấp niệm không thể thực hiện được.Cho dù bà ấy có đồng ý dốc hết của cải, tài sản, từ bỏ hết mọi thứ.Nhưng lúc nhìn thấy Cơ Chỉ Tâm khỏe mạnh như người bình thường thì khát vọng được đè chặt tận đáy lòng Diêu Văn Lan càng cháy mạnh hơn.Lúc nhìn thấy Cơ Phi Dung tươi cười vui vẻ trong buổi tiệc thì bà ấy lập tức nhớ lại hình dáng một Cơ Phi Dung đã rút khỏi vị trí quản lý cấp cao, tình nguyện làm một nhân viên nhỏ bé chỉ vì để chăm sóc Cơ Chỉ Tâm vào vài năm trước.Con cái là sự ràng buộc, là nợ nần nhưng cũng là nguyên nhân để sống tiếp, là lương tâm cuối cùng của bà ấy.Vốn Diêu Văn Lan nghĩ cho dù có phải trả cái giá đắt thế nào thì cũng phải moi cho ra được bí mật của Cơ thị từ trong miệng của Cơ Phi Dung, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế, ngược lại khiến bà ấy có cảm giác đây không phải là sự thật.Cơ Phi Dung đi lướt qua Diêu Văn Lan rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn vỗ nhẹ lên vai bà ấy: “Cô ấy tên Lộ Dao, trong mắt tôi thì cô ấy có thể làm được mọi thứ.”Diêu Văn Lan bàng hoàng, quay đầu lại buộc miệng thốt lên: “Cô ấy chính là người mà Cơ thị luôn thờ phụng sao?”Cơ Phi Dung dừng bước, từ từ quay đầu lại, ánh mắt chất chứa suy nghĩ gì đó rất sâu xa: “Nếu như có thể thì tôi cũng rất muốn thờ phụng cô ấy cả đời.”Ý của Cơ Phi Dung là mình còn chưa đủ tư cách để thờ phụng cô ấy sao?Cô ấy còn lợi hại hơn cả vị thần mà Cơ thị đang thờ phụng ư?Cơ Phi Dung đã đi rồi nên không còn ai trả lời câu hỏi của Diêu Văn Lan cả.Diêu Văn Lan còn chưa về đến nhà thì đã vội vàng liên lạc với đối phương qua thông tin trên danh thiếp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận