Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 92 - Đừng nên từ chối ngày xuân 1



Chương 92 - Đừng nên từ chối ngày xuân 1




Đừng nên từ chối ngày xuân 1
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Độc chợt sáng bừng lên, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt tái nhợt không còn giọt máu nào vừa rồi. Cậu hưng phấn cứ như mấy bạn nhỏ lần đầu tiên làm được chút việc vặt cho người lớn vậy.
"Chuyện gì vậy ạ? Chắc chắn con sẽ hoàn thành." Cậu hỏi.
Lộ Dao khom người giơ tay về phía Bất Độc: "Chuyện này chúng ta quay về rồi nói. Ngày đó mẹ ra ngoài có đi ngang qua đường lớn trên kia, thấy hình như hoa cỏ cây cối bên bờ sông này mọc mầm rồi. Bất Độc, hồi con ở núi Thiên Môn đã từng thấy ngày xuân bao giờ chưa?"
Tay Bất Độc lạnh ngắt như cục băng, dù có ủ ấm trong túi cũng không ấm lên nổi, mà hôm nay Lộ Dao lại không đeo bao tay.
Bất Độc chần chừ không đưa tay ra, chỉ ngơ ngác nhìn Lộ Dao rồi gật đầu nhẹ.
Trên núi Thiên Môn quanh năm tuyết đọng, nguyên hình của cậu lại là người tuyết thành tinh nên đến khi mặt trời ấm lên là sẽ chết, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tuyết mùa đông tan chảy, ngày xuân hồi sinh bao giờ.
Lộ Dao tiến lên một bước cầm lấy tay Bất Độc rồi dắt cậu đi dọc theo con đường ven sông vừa nhú lên một ít mầm non xanh tươi: "Vừa lúc hôm nay mẹ cũng muốn nghỉ ngơi nên để mẹ dẫn con đi xem ngày xuân ở xã hội loài người nhé."
Bất Độc cúi đầu, môi mím chặt, cố gắng đè khóe miệng đang cong lên xuống.
Ngày xuân cũng được, mùa đông cũng chẳng sao, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Lộ Dao là cậu hài lòng rồi.
Lộ Dao: "Mẹ không hiểu mấy chuyện của thần linh lắm nhưng cũng từng may mắn được gặp mấy vị rồi. Nếu con vẫn khăng khăng muốn đi theo thì chắc là sẽ có thể nhìn thấy và học được cách trở thành Thần đấy."
Trong lòng Bất Độc chợt có cảm giác gì đó nên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Lộ Dao nhón chân kéo một cành cây vươn về phía mặt nước xuống. Trên cành cây màu nâu đầy chồi non: "Chỉ là mẹ cảm thấy trước khi thành Thần thì có lẽ làm người một lần cũng không tệ chút nào."
Tầm mắt Bất Độc lướt từ trên cành cây nhỏ bé mảnh khảnh kia lên mặt cô, trái tim chẳng khác gì cái cành đang được cô cầm trong tay kia.
Lộ Dao vứt cành cây đi, cười đến nỗi mắt cong lên. Ánh sáng dưới đáy mắt cô giống như ánh mắt trời hòa tan vào nước rồi thẩm thấu vào chỗ sâu thẳm trong linh hồn cậu vậy.
"Bất Độc, đừng nên từ chối ngày xuân." Lộ Dao nói: "Có thần tình thương, thần tàn bạo, thần ngạo mạn, thần hiến dâng, thần cũng có những đặc điểm khác nhau. Sau này con sẽ trở thành một vị thần như nào đây nhỉ? Mẹ mong chờ lắm đó."
[Mẹ mong chờ lắm đó.]
Cõi lòng hiu quạnh cố chấp của Lộ Bất Độc được những lời này chiếu sáng một lần nữa, con ngươi đỏ tươi cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu gật đầu thật mạnh: "Vâng."
Dù sao thì bây giờ cũng chỉ mới là đầu xuân nên cảnh hoa bên bờ sông còn lâu mới được sum suê xinh đẹp như hồi năm ngoái lúc Lộ Dao mới tới khu phố thương mại. Cành cây cũng chỉ vừa mới đâm chồi thôi.
Gió lạnh từ mặt sông thổi tới làm Lộ Dao hắt hơi một cái. Thế là Bất Độc ầm ĩ đòi đi về.
Hai người bèn xoay người quay về. Nhưng vừa mới đi được một đoạn thì một tiếng rên "phù phù" bỗng vang lên sau lưng bọn họ.
Nghe thấy tiếng động, Lộ Dao quay đầu lại nhìn, thấy nước văng lên thì không chút suy nghĩ chạy tới, vừa chạy vừa cởi áo khoác xuống ném cho Bất Độc còn mình thì vứt giày nhảy thẳng xuống sông.
Bất Độc ôm áo khoác đứng trên bờ với vẻ mặt sốt ruột.
Chừng khoảng mười phút sau, Lộ Dao ngoi lên khỏi mặt nước, trong tay còn xách theo một người.
Cô đẩy người kia lên bờ trước cho Bất Độc kéo lên.
Người nọ bị sặc nước, mềm oặt trên mặt đất nhếch nhác nôn ọe.
Lộ Dao leo lên bờ rồi quỳ gối ngồi một bên, cả người ướt đẫm, nước từ trên tóc và người không ngừng nhỏ giọt xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn người nọ một cái rồi nhíu mày lại: "Là cô à?"
Du Thục ngẩng đầu, mày cũng nhíu lại vì không nhận ra Lộ Dao là ai.
Lộ Dao đứng lên, nhận lấy áo khoác mà Bất Độc đưa tới phủ thêm lên người nhưng vẫn lạnh đến run rẩy: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện một lần rồi nhưng có lẽ cô không để ý. Tôi tên là Lộ Dao."
Du Thục cúi đầu sửa sang lại quần áo trên người, vì sặc nước nên giọng hơi khàn: "Tôi không nhớ, cảm ơn cô nhiều."
Lộ Dao: "Không phải cô muốn tự sát à?"
Du Thục lắc đầu: "Tôi chẳng qua chỉ là tới đây hóng gió chút rồi nhất thời đầu óc choáng váng ngã xuống."
Lòng dạ nặng nhường nào mà choáng váng đến mức này vậy trời?



Bạn cần đăng nhập để bình luận