Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 851 -



Chương 851 -




Câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng khi thật sự nghe cô thốt ra thì vẫn làm người ta thấy sốc.
Vậy mà đã có người đi trước họ một bước, nghiên cứu ra cách ngăn chặn vi rút zombie lan rộng.
Trần Lễ cũng không quan tâm phép lịch sự gì nữa, bắn liên thanh với Lộ Dao: “Rốt cuộc cô làm thế nào vậy? Tình hình của nghiên cứu viên Viên và Trịnh Lâm chuyển biến tốt thấy rõ, nếu đã có cách ngăn chặn sự lan rộng của vi rút zombie thì nên nói cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm cách thông báo cho cả nước...”
Trần Lễ càng nói càng kích động, nhận ra xung quanh im lặng chú ý tới mình, anh ấy mới đột ngột dừng lại.
Đội nhóm xuất hiện bất thình lình này hiển nhiên không phải là người họ có thể đối phó, làm người thì ai cũng có tư lợi, cô sẽ dễ dàng nói cho họ biết ư?
Lộ Dao lại rất bình tĩnh: “Các anh không dùng cách này được, cũng không thể phổ biến cho cả nước.”
Trần Lễ phản bác theo thói quen: “Tại sao chứ?”
Lộ Dao: “...”
Giải thích thì dài dòng lắm.
Chỉ có mình Lộ Dao có thể dùng cách của cô thôi, nói cũng không cần thiết.
Người dân bên cạnh chợt tiến lên cướp lời: “Không phải là cửa hàng dịch vụ chạy vặt nằm ở thành phố Cao Thăng sao, sao lại đến thành phố Kim Diệu?”
Lộ Dao không muốn tiếp tục giải thích với Trần Lễ nên quay đầu lại tiếp lời: “Chúng tôi định mở trạm mới ở thành phố khác, đang ra ngoài khảo sát.”
Nhân viên kia mặt đầy kinh ngạc: “Các cô còn muốn xây trạm?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng, sau này cửa hàng có thêm dịch vụ ký gửi hàng, dịch vụ giống chuyển phát nhanh toàn quốc.”
Đám đông truyền đến tiếng thảo luận xôn xao.
Nãy giờ Hạ Hoài Tung vẫn đang ôn chuyện cũ với Trương Tĩnh, lập tức đi qua giải thích: “Cửa hàng dịch vụ chạy vặt vốn rất nổi tiếng trong đội tìm kiếm.”
Nhóm nghiên cứu mới nghe nói về cửa hàng dịch vụ chạy vặt lần đầu tiên cách đây không lâu, lúc ấy tình hình nguy cấp nên cũng chẳng ai quan tâm.
Giờ lại nghe nói về danh tiếng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, không nói thời buổi này mở cửa hàng làm ăn chân chính khó khăn cỡ nào, thế mà họ còn định phát triển dịch vụ hậu cần xuyên thành phố, có thể chứng tỏ đằng sau họ còn có thế lực lớn hơn.
Trần Lễ không muốn bị phớt lờ, vẫn muốn kéo Lộ Dao nói chuyện nhưng bị Chu Cầm giữ lại.
Lộ Dao nói chuyện với người sống sót của căn cứ Hy Vọng một hồi, biết sơ đầu đuôi sự việc căn cứ Hy Vọng bị công phá.
Tốc độ tiến hóa của zombie tăng nhanh còn mang tính đàn áp tuyệt đối về số lượng, có lẽ con người đã đi đến bước đường cùng rồi.
Nhưng đã có một tiểu đội nghiên cứu xuất hiện tại nơi này, chứng tỏ thành phố tiền tuyến vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
Lộ Dao có được đủ tình báo, cũng xử lý xong chuyện nhân viên bị cắn, không định nán lâu lại căn cứ Hy Vọng.
Zombie vẫn đang tiến hóa, họ phải khảo sát thành phố Chung Linh và thành phố Ngân Biên nhanh hết mức có thể, tranh thủ xây trạm mới nhanh hơn chút.
Nghe nói tiểu đội Lộ Dao muốn đi, người dân đi chung với Trương Tĩnh nhao nhao giữ lại.
Tiểu đội Lộ Dao trông có vẻ vẫn có danh tiếng hơn nhóm nghiên cứu, không những có giá trị vũ lực cực cao mà còn có thể cứu được người bị cắn, liếc cái là thấy an toàn hơn ai hết.
Thấy không thể níu giữ, bỗng dưng Trương Tĩnh bị trói chặt dồn vào góc tường quát bạn mình: “Vàng, vàng, lấy hết vàng qua đây!”
Họ phản ứng lại được, một nhóm người nâng ra một chiếc thùng gỗ to hơn hộp đựng giày một vòng từ phía sau dãy kệ, rồi mở ra ngay trước mặt Lộ Dao.
Vàng thỏi được xếp ngay ngắn trong một thùng, toàn là vàng ngân hàng phát để cất trữ.
Hình dạng tiêu chuẩn, một thỏi năm mươi gram, một thùng này chắc tầm trăm thỏi có lẻ.
Đừng nói là Lộ Dao, cả nhóm nghiên cứu bên cạnh cũng trợn mắt.
Nhưng vàng không thể ăn không thể dùng, họ muốn làm gì đây?
Trương Tĩnh gân giọng hét to: “Đưa chúng tôi rời khỏi thành phố Kim Diệu, số vàng này là thù lao.”
Tần Thiên híp mắt, ý tứ không rõ nhìn Lộ Dao, vô tình có một cảm giác áp bức.
Lộ Dao kéo khóe miệng, nghiêng người nhìn Trương Tĩnh ngồi tựa lưng vào tường: “Quả thật giá rất được, nhưng chuyến này chúng tôi đi có việc nên không dư nhân viên để nhận đơn chạy vặt.”
Trương Tĩnh không từ bỏ: “Không phải có vàng là có thể sai các người làm việc sao? Chúng tôi cũng hết cách rồi, căn cứ bị san bằng, ở lại đây sớm muộn gì cũng chết. Gặp được nhau là có duyên, không thể nể mặt số vàng này phát lòng từ bi sao?”
Giọng điệu nói chuyện của Trương Tĩnh nghe có vẻ cứng, nhưng thật ra lại mềm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận