Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1180 -



Chương 1180 -



Nửa tiếng trôi qua, Lục Minh Tiêu ở thị trấn Đồng Hoa bắt đầu được nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện bà cụ tên Lộ Dao đã di chuyển ra khỏi núi.Vấn đề trong trấn còn chưa giải quyết được, chẳng lẽ cô định chạy trốn sao?Nhưng tiếc là Vùng đất vô thần khác hoàn toàn với các thế giới khác, cô không thể chạy trốn, không thể trung hòa, không thể từ bỏ.Những người đến Vùng đất vô thần thì chỉ có hai con đường có thể đi.Hoặc là chết, hoặc là bị giày vò đến mức phải tìm đến cái chết.Lục Minh Tiêu nhớ đến đôi mắt cực kỳ sáng ấy, nghĩ bụng chắc có lẽ cô sẽ không làm thế đâu, thế nên lại đột nhiên tò mò về mục đích ra ngoài của cô.—Hai tiếng rưỡi sau, Lộ Dao và Minh Nguyệt bước ra khỏi trạm xe, họ đã thuận lợi đến được huyện.Lộ Dao đứng bên đường chần chừ một lúc lâu, thất thần đứng nhìn theo những chiếc xe máy và xe khách đang lôi kéo khách ở bên đường, cô vịn vào tay Hải Nguyệt, chầm chậm đi tìm giao thông công cộng.Cô quyết định tuân theo kế hoạch ban đầu, đến bệnh viện khám bệnh trước.Lộ Dao đến bệnh viện trên huyện để lấy số, sau đó đi thang máy lên lầu ba để tìm phòng hội chẩn.Khám bệnh cũng là những quy trình như thế, xếp hàng lấy số, xếp hàng khám bệnh, xếp hàng trả tiền, xếp hàng lấy thuốc, thật sự phiền phức y như lúc cô ở thành phố Diêu Quang vậy.Lúc từ bệnh viện bước ra thì đã đến giờ trưa.Lộ Dao tìm được một quán ăn nhỏ dưới lầu bệnh viện, cô gọi một bát mì thịt muối và khoai tây cắt sợi.Chuyến đi đến bệnh viện này cũng không thể phá vỡ ấn tượng sâu sắc của Lộ Dao dành cho bệnh viện, nhưng nói thật thì có một việc nhỏ khiến cô hơi quan tâm.Lúc đó Lộ Dao đứng trong sảnh lầu một lấy số xong, đợi thang máy lên lầu thì có gặp được một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi.Vẻ mặt và giọng điệu của người phụ nữ đó đều như đang làm quá mọi chuyện lên, còn mang theo nụ cười khá ngượng ngùng, vội vàng chen chân vào trong thang máy đứng trong góc, không biết là đang giải thích với ai hay là tự lẩm bẩm một mình nữa.Người phụ nữ đó nói mình không biết dùng thang máy, bình thường đi lên đi xuống đều dùng thang bộ, trùng hợp thấy người ta ấn thang máy nên mới tiện đường đi ké một đoạn.Người phụ nữ đó là người đi cùng, phòng bệnh ở lầu bảy, mỗi lần đi lên đi xuống cũng không dễ dàng gì.Còn về người bị bệnh là ai thì Lộ Dao lại không nghe thấy.Món mì thịt muối khoai tây sợi rất thơm, nhưng đáng tiếc là Lộ Dao không thèm ăn nên chỉ ăn được nửa bát.Lúc Lộ Dao bước ra khỏi quán ăn thì nhất thời thấy hoang mang không biết nên đi đâu, sau đó lại nắm lấy tay Hải Nguyệt chầm chậm đi đến chợ nông sản gần đó.Lộ Dao mua vài quả xuân đào ở quầy hàng gần đó, loại trái cây này vừa mới xuất hiện trên thị trường, có mùi rất thơm.Lộ Dao đi mệt rồi, ngồi xuống một bậc thềm thấp bên đường nghỉ ngơi một lúc, bảo Hải Nguyệt đi mua cho mình vài món đồ.Trông Lộ Dao như một bà lão bảy mươi tuổi thật sự vậy, mệt mỏi ngồi bên lề đường đầy người qua lại, vốn chỉ muốn nghỉ chân một lát nhưng đột nhiên lại phát hiện hình như mình ngồi quá lâu nên không đứng dậy nữa, những quả xuân đào vừa mới mua lúc nãy nằm trong chiếc núi nilon trong suốt đang nằm bên cạnh chân mình.Hải Nguyệt còn chưa về, ánh mắt Lộ Dao dính chặt trên dòng người qua lại.Người phụ nữ xách túi thức ăn, người đàn ông bỏ tay vào túi, những người bạn vừa đi vừa trò chuyện với nhau, cô gái mới bước ra từ siêu thị, người bán hàng rong đang bày sạp bán đậu phụ bên ven đường, những người công nhân đang cắt tỉa hàng cây xanh cạnh lối đi bộ… Không có ai là người phù hợp để chọn cả…Đột nhiên trong đám đông có một chiếc bóng màu hồng len lỏi vào.Lộ Dao nhíu mày lại, cảm thấy kỳ lạ, sao người này lại ở đây cơ chứ, nhưng bây giờ cô không thể quan tâm được nhiều nữa.Cô hít một hơi thật sâu, đợi khi người đàn ông trẻ tuổi đó bước lại gần thì lên tiếng bắt chuyện: “Chàng trai trẻ à, kéo tôi dậy với, tôi ngồi lâu quá đứng dậy không được nữa.”Lục Minh Tiêu nghiêng đầu, rũ mắt nhìn xuống bà cụ đang ngồi trên bậc thang.Anh đã suy nghĩ rất lâu nhưng lại không ngờ được chỉ vì cô ngồi quá lâu không đứng dậy nổi nên mới ngồi mãi ở đây.Anh chần chừ một lúc, lúc nhìn vào đôi mắt còn rất trẻ, hơn nữa còn chất chứa đầy sự mong chờ thì anh xoay nhẹ người sang đó, cúi người đưa tay ra.Lộ Dao nắm lấy tay Lục Minh Tiêu, lúc đứng dậy thì cảm thấy các đốt xương trên người mình như những con ốc được gắn trên con người máy cũ kỹ vậy, phát ra các tiếng răng rắc, may là sau một hồi chật vật thì cuối cùng cô cũng thuận lợi đứng dậy được.Lục Minh Tiêu kéo cô dậy, sau đó lại ngồi xuống xách túi xuân đào lên giúp cô.Lộ Dao cảm ơn anh, nghiêng người đưa tay ra lục tìm trong túi xuân đào mới mua, lấy ra hai trái xuân đào hơi chín nhét vào tay anh.Hải Nguyệt xách theo túi lớn túi nhỏ chạy về, vội vàng cúi người cảm ơn Lục Minh Tiêu.Luc Minh Tiêu đứng trên đường, tay cầm hai trái xuân đào, nhìn theo Lộ Dao vịn vào tay người máy bước lên một chiếc taxi.Tên tà ma này hơi kỳ lạ thì phải.Cô không giống với những tên mà anh đã gặp trước đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận