Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 772 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 3



Chương 772 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 3




Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 3
Bình thường Cơ Phi Mệnh có khá nhiều thời gian rảnh nên hầu hết thời gian ông ta đều xuống xe đón Bất Độc tan học.
Nhưng do hôm nay Cơ Phi Mệnh phải đến sân bay đón khách nên Cơ Phi Thần được nhận nhiệm vụ “tan ca sớm hơn nửa ngày để đến nhà trẻ đón trẻ.”
Cơ Phi Thần đã tưởng tượng ra cảnh tượng ấy vô số lần, cuối cùng hôm nay cũng đã thực hiện được.
Chiều hai giờ bốn mươi phút là hắn ta đã đến trước cửa nhà trẻ, sửa sang lại tóc tai và quần áo rồi mới bước xuống xe.
Mười lăm phút trôi qua, phụ huynh đến đón con em mình ngày càng đông hơn.
Ba giờ chiều, cửa nhà trẻ mở ra, đám nhóc bên trong cùng chạy ào ra ngoài.
Cơ Phi Thần đứng từ xa là đã nhận ra Bất Độc, đi cạnh cậu còn có vài đứa nhỏ nữa, ai nấy cũng đều đang kéo lấy tay Bất Độc, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Bình thường Bất Độc luôn rất lạnh lùng, trông không giống những đứa nhỏ trạc tuổi khác.
Nhưng bạn học vẫn rất thích cậu.
Mãi cho đến khi đi đến cửa, đám nhóc ấy nhìn thấy người nhà đến đón thì mới luyến tiếc buông tay Bất Độc ra.
Lộ Dao đã báo cho giáo viên của trường chuyện chiều nay Cơ Phi Thần đi đón Bất Độc tan học trước, còn cố ý gửi bức hình của Cơ Phi Thần và cả chiếc xe cho đối phương nữa.
Sau khi đón được Bất Độc, Cơ Phi Thần thấy các đứa trẻ khác đều kéo lấy cha mẹ sang siêu thị bên cạnh để đòi mua đồ nên đã hỏi cậu một câu: “Ngài có muốn đến siêu thị dạo một vòng không?”
Bất Độc nhớ đến cảnh tượng đi dạo siêu thị với cha mẹ mà các bạn học khác kể lại, thật ra cậu cũng muốn đi cùng Lộ Dao nhưng thường Lộ Dao chỉ đưa cậu đi học vào buổi sáng, ngoài ra thì hoàn toàn không có thời gian đi dạo siêu thị với cậu.
Bất Độc do dự một lúc rồi gật đầu.
Cơ Phi Thần mừng rỡ đưa Bất Độc vào trong siêu thị.
Cha mẹ của những đứa trẻ khác sẽ giảng giải đủ đạo lý với con mình rằng chỉ mua một món rồi về.
Nhưng đến lượt Bất Độc thì Cơ Phi Thần lại muốn mua cả siêu thị về tặng cho cậu.
Một già một trẻ đi dạo trong siêu thị tận nửa tiếng đồng hồ, sau khi gom được không ít đồ mới bắt đầu khởi hành về nhà.
Trên đường về Cơ Phi Thần phát hiện Bất Độc vẫn ngồi yên trên ghế phụ lái, không hề nhận ra sự khác lạ như lúc mới xuống núi.
Cơ Phi Thần hỏi: “Ngài đã có thể ngồi được xe rồi, vậy sau này nếu như phải di chuyển bằng máy bay, tàu điện ngầm, du thuyền thì có phải cũng sẽ không gặp vấn đề gì đúng không?”
Bất Độc gật đầu: “Kể từ lúc mẹ đặt tên cho tôi thì thần lực đã được ràng buộc, đến nay đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa…”
Cơ Phi Thần nhớ đến lúc Bất Độc mới đến khu phố thương mại, khi đó cậu không thể không chế được thần lực của mình, liên tục phóng ra các luồng khí lạnh, những người xung quanh không ai dám đến gần, nhưng sau đó tình trạng ấy đã ít dần đi, thì ra là do cái tên này à.
Nghe giọng điệu của người trẻ thì có lẽ không còn vấn đề gì nữa.
Cơ Phi Thần vẫn cho rằng mình là đầy tớ của Bất Độc nên đã chủ động hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngài vẫn còn lo lắng sao?”
Bất Độc lắc đầu: “Mẹ mong tôi được sống như một người bình thường thì tôi sẽ cố gắng thực hiện nguyện vọng của bà ấy, cố gắng trở thành một người bình thường.”
Cơ Phi Thần lắc đầu: “Không không không, bà chủ không hề có ý này đâu.”
Bất Độc: “Vậy thì có ý gì?”
Cơ Phi Thần: “Tôi chỉ đoán thôi, có lẽ cô ấy hy vọng trước khi thành thần thì người có thể hiểu rõ hơn về con dân của mình.”
Về điểm này thì Cơ Phi Thần có thể thấy rất rõ.
Bất Độc nhíu mày: “Nhưng lòng của tôi lại không nằm ở muôn dân. Tôi chỉ muốn bảo vệ mẹ mình, đó cũng là lý do mà tôi được sinh ra.”
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Phi Thần nghe được câu nói này, trừ việc đau lòng ra thì hắn ta không thể tìm được từ ngữ nào khác để phản bác lại.
Hắn ta đã từng thảo luận với Cơ Phi Mệnh về vấn đề này, với tình hình trước mắt thì có lẽ ngài trẻ không hề nói dối.
Chẳng lẽ thế gian này sẽ không còn thần linh nữa thật sao?

Sau khi trò chuyện được một lúc Trương Duệ Nghiêu cũng thấy yên tâm hơn.
Lâm Uẩn cũng không còn truy hỏi nơi mình sắp đến nữa, nhưng cô ấy lại lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Trương Duệ Nghiêu liếc thấy vậy thì hai mắt trợn tròn lên.
Cơ Phi Mệnh đang đeo một chiếc tai nghe màu xanh lam, giữa đường có người gọi điện thoại cho ông ta.
Xe chầm chậm đậu lại bên đường, Cơ Phi Mệnh quay người lại nhìn Lâm Uẩn: “Cô Lâm, nếu như cô không muốn nhận món quà của sự kiện từ công ty chúng tôi thì có thể từ bỏ. Bây giờ tôi sẽ đưa cô về sân bay và cũng xin cô đừng làm những chuyện gây rắc rối cho người khác như thế.”
Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, mắt ánh lên sự bàng hoàng: “Chú có lắp camera trên xe sao?”
Cơ Phi Mệnh lắc đầu: “Không hề. Trước khi hai người đồng ý đến thành phố Dao Quang thì đã ký một bản thỏa thuận giữ bí mật. Hành động lúc nãy của cô đã vi phạm điều khoản trong thỏa thuận nên lúc nãy bà chủ đã gọi thông báo cho tôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận