Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 540 - Đây là thân phận thật sự của tên tà thần chiếm lấy phố U Linh à? 2



Chương 540 - Đây là thân phận thật sự của tên tà thần chiếm lấy phố U Linh à? 2




Đây là thân phận thật sự của tên tà thần chiếm lấy phố U Linh à? 2
Thành phố Minh Nhật... Thành phố Minh Nhật... Thành phố Minh Nhật...
Tống Văn trợn tròn mắt, cố gắng dùng hết sức mình để quay đầu sang bên cạnh. Cậu ta liếc nhìn những đồ dùng vừa quen thuộc vừa xa lạ trong căn phòng với vẻ không dám tin.
Đây là phòng của cậu ta, cậu ta đang nằm trong nhà mình ở thành phố Minh Nhật.
Mặc dù đồ dùng trong nhà trông có vẻ cũ kỹ hơn trước nhiều nhưng vị trí thì vẫn như mấy năm trước.
Chẳng lẽ bọn họ đã thật sự đăng xuất được khỏi thế giới phố U Linh rồi?
Đầu óc Tống Văn vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn nên suy nghĩ rất chậm chạp.
Cậu ta chỉ nhớ sáng nay trời mưa rất to nhưng cậu ta, bà nội và mấy người bạn đồng hành nữa vẫn quyết định tới khu Bắc phố U Linh để hoàn thành nhiệm vụ mà vòng tay u linh giao cho.
Lúc đến khu Bắc, cả bọn phát hiện ra có không ít người đã có mặt ở đây.
Vì có vòng tay u linh, hơn nữa bên phe bọn họ nhiều người nên nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi. Nhất là sau đó có sự gia nhập của các nhân viên cửa hàng DIY và nhân viên quản lý khu phố nữa nên quái vật dị hình vốn là cơn ác mộng bao vây người dân phố U Linh lại trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Ngay lúc bọn họ thuận lợi thanh lọc sạch sẽ con bạch tuộc biến dị cuối cùng thì cái hệ thống rách rưới đầy bug mà mỗi người chơi đều có lúc bước vào đây bỗng nhiên bắn ra. Nút đăng xuất vốn không thể bấm vào được kể từ khi đăng nhập trò chơi nay đã khôi phục.
Lúc đó Tống Văn không biết mình có thể thuận lợi đăng xuất hay không, có điều cậu ta vẫn vô thức bấm vào, sau đó trước mặt tối sầm, ý thức chìm vào bóng tối. Đến khi tỉnh lại lần nữa thì cậu ta đã trở về thành phố Minh Nhật rồi.
Cậu ta ra khỏi phố U Linh rồi thật à?
Thế còn bà nội đâu? Các bạn của cậu ta đâu rồi?
Tống Văn giơ tay lên lục lọi hai bên khoang chữa bệnh rồi nhấn lên nút mở cửa khoang, mất hết sức mới bò ra được.
Lúc này cậu ta đang mặc đồ ngủ, tay vịn lên ô cửa sổ. Kính thủy tinh trong suốt phản chiếu một khuôn mặt vẫn còn hơi non nớt. Đã có thêm mấy khu chung cư màu xám nữa mọc lên ngoài cửa sổ rồi.
Tống Văn đứng ngẩn người một hồi. Nghĩ đến bà nội bà bạn bè, cậu ta lấy lại tinh thần vịn tường lê lết đi ra ngoài cả.
Khoang chữa bệnh mà cậu ta dùng hẳn là loại hai đã bị đào thải nên hiệu quả không được tốt cho lắm, chỉ có thể đảm bảo được các công năng quan trọng của cơ thể trong lúc cậu ta chìm vào hôn mê mà thôi.
Tống Văn mất mười mấy phút mới lết được từ khoang chữa bệnh bên cửa sổ tới cửa phòng.
Lúc kéo cửa phòng ra, cậu ta nghe thấy tiếng chén đũa va vào nhau, vừa chậm chạp ra khỏi cửa đã thấy ba mẹ ngồi trên chiếc bàn thấp trong phòng khách ăn cơm. Tống Văn không kìm được nữa mà rơi nước mắt rồi nghẹn ngào gọi: "Ba, mẹ."
Ba mẹ Tống Văn quay đầu lại nhìn, sau đó vứt luôn đôi đũa và cái bát trong xuống đất, cũng chẳng thèm nhặt mà đứng bật dậy chạy qua ôm lấy cậu ta.
"Con trai ơi cuối cùng con cũng trở lại rồi." Mẹ Tống Văn ôm chặt lấy cậu ta, tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng.
Tống Văn ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ rồi quay sang hỏi người cha đang bối rối bên cạnh: "Ba, bà nội đâu rồi?"
Mấy năm trước Tống Văn và bà nội lần lượt tiến vào phố U Linh. Bây giờ cậu ta đã tỉnh, vậy chắc chắn bà nội cũng tỉnh rồi.
"Bà nội lớn tuổi nên cơ thể kém hơn con. Khoang chữa bệnh trong nhà không đủ hiện đại để cho bà nằm nên ba mẹ đưa bà tới bệnh viện rồi."
Tống Văn nói ngay: "Ba mau liên lạc với bệnh viện đi, có khi bà nội tỉnh rồi đấy."
-----
Thành phố Minh Nhật, khu H80, trong một viện điều dưỡng tư nhân cao cấp nào đó.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa nên mấy y tá đang cầm cơm hộp ngồi ăn ngoài sân.
"Sao y tá trưởng chưa tới nhỉ?"
"Chị Chu cũng chưa tới."
"Nghe nói tầng ba mươi có bệnh nhân mới tỉnh nên đang bận chân không chạm đất kia kìa. Y tá trưởng và chị Chu bị gọi đi hỗ trợ."
"Không phải chứ, hình như tất cả bệnh nhân tầng ba mươi đều là người mắc bệnh mất ý thức qua mạng phải không? Mấy năm nay có thấy ai tỉnh đâu? Sao tự nhiên lại có người tỉnh vậy?"
"Là thật đấy. Người bệnh đầu tiên tỉnh lại tên là Nhậm Do. Lúc đó tôi đang ở tầng ba mươi luôn. Thời gian cậu ta tới đây chưa lâu lắm, tỉnh lại thì tự bò ra khỏi khoang chữa bệnh tới phòng y tá mượn máy truyền tin. Nghe nói là lúc tỉnh lại vô tình bóp nát máy truyền tin của mình luôn."
"Vừa tỉnh lại đã muốn lên mạng tiếp rồi sao? Cái người này thật đúng là hết cứu."
Khoảng mười năm trước, công nghệ thực tế ảo và trí tuệ nhân tạo bắt đầu được ứng dụng vào sinh hoạt hằng ngày của người dân thành phố Minh Nhật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận