Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 608 - “Không dọn sạch vật cản đường, sao vào lấy thuốc được?” 3



Chương 608 - “Không dọn sạch vật cản đường, sao vào lấy thuốc được?” 3




“Không dọn sạch vật cản đường, sao vào lấy thuốc được?” 3
Vì cố gắng có thể kéo dài thời gian lâu nhất có thể, cô ấy giấu danh thiếp đặt đơn trong người rồi rời khỏi văn phòng ấy, tiếp tục lẩn trốn trong tòa nhà, mãi đến lúc nãy bị bắt giữ hoàn toàn, ăn một trận đánh, cuối cùng bị nhốt trong căn phòng này.
Trương Thư Lan ngồi dậy chống đầu gối di chuyển vào góc, cô ấy muốn tìm một nơi có thể mượn lực.
Lúc nãy chạy trốn, trong lòng quá đỗi sợ hãi, chỉ muốn có một người có thể đến cứu mình.
Sau khi ăn một trận đánh, còn bị đám súc sinh kia soát người sàm sỡ, Trương Thư Lan có thể tưởng tượng ra kết cục đang chờ đợi cô ấy là gì, đột nhiên cô ấy hối hận vì đã viết tờ thẻ đặt đơn kia.
Trương Thư Lan từng ở trên tầng nhà mình trông thấy trận bắn giết nhau xảy ra ở cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt, lúc ấy kẻ đánh dữ tợn hơn hiển nhiên là chàng trai kia, cô gái cũng có thân thủ nhưng trông có vẻ hòa nhã và yếu ớt hơn nhiều.
Nếu người đến cứu cô ấy là cô gái kia, Trương Thư Lan sợ cô không thể đánh lại đám súc sinh kia, còn sẽ bị họ làm nhục.
Trương Thư Lan hối hận không gì bằng vì đã không suy nghĩ kỹ càng lúc đặt đơn, thay vì đến đây cứu cô ấy, chi bằng nhờ nhân viên chạy vặt đến nhà trông chừng con gái.
Lúc này hối hận cũng vô dụng, cô ấy chỉ muốn xé hủy tờ thẻ kia, có lẽ vẫn có thể ngăn nhân viên chạy vặt đến đây.
Góc phòng có một cô gái cũng bị trói hai tay, trông ngoại hình chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, co ro trong góc, ánh mắt trống rỗng.
Tay chân Trương Thư Lan cũng bị trói, thật sự khó mượn lực, thử nhiều lần cũng không thể lấy được tấm thẻ bị cô ấy giấu trong túi nhỏ nằm ở khe hở khác bên trong túi áo khoác.
Cô ấy thở hổn hển tức giận nhìn cô gái kia: “Có thể giúp tôi không?”
Cô gái kia dựa vào tường, đồng tử đen láy, không đáp lại, cũng không có cử chỉ nào như không nghe thấy vậy.
Trương Thư Lan cố gắng nhích về phía cô gái kia, đầu gối ma sát đau đớn, cô ấy muốn thuyết phục cô gái này giúp đỡ.
Tiếc là đối phương hoàn toàn thờ ơ với hành động và lời nói của cô ấy.
Ngay lúc này, Trương Thư Lan nghe thấy tiếng động cơ xe đạp điện quen thuộc, lòng kinh hãi, gần như sắp nghẹt thở.
Cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng người đến cứu là chàng trai áo đen kia.
Cổng lớn phòng khám, từ xa Lộ Dao đã thấy có một chiếc xe hơi màu trắng hơi rách nát đang đậu ở cổng, bèn dừng xe xa xa bên đường, không xuống xe ngay.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Trong xe có hai người đàn ông, chia nhau trốn ở ghế sau và ghế phó lái, đối diện xéo cổng bệnh viện có hai tên ngồi canh, phía trong cửa chính phòng khám cũng có hai tên.]
Lộ Dao nhíu mày: [Tình huống gì đây? Đây là người bày trận à?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Trong căn phòng đầu tiên bên trái hành lang tầng một bệnh viện có hai cô gái, tay chân bị trói không thể hoạt động bình thường.”
Lộ Dao: [Cũng chính là nói họ không nhắm riêng vào tôi mà là nhắm vào người tìm vật tư y tế ở đây, tôi biết sơ là họ muốn làm gì rồi.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Tôi từng thấy người như vậy ở thế giới của Khải Minh Tinh, hạng người này đều sẽ bị Khải Minh Tinh vứt vào trò chơi kinh dị điên cuồng hành hạ.]
Lộ Dao xuống xe, ngồi xổm xuống dán giấy ma pháp bảo vệ xe, súng không khí đã được cất vào kho hàng cá nhân, giờ không tiện lấy ra ở nơi công cộng nên cô chỉ đành lấy đoản kiếm trong túi vải trên lưng ra.
Lộ Dao lấy ra hai thanh đoản kiếm, mỗi tay cầm một thanh.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhắc nhở: [Nhiệm vụ chạy vặt lần này là lấy thuốc.]
Lộ Dao: [Tôi biết rồi. Không dọn sạch vật cản đường, sao vào lấy thuốc được?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [... Vậy cô có can đảm chém họ không?]
Lộ Dao: [Nghi ngờ quyết tâm của tôi à?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Rõ ràng lúc trước chém zombie cũng phải chuẩn bị tâm lý tận mấy hôm, còn mở sân huấn luyện thực tế ảo để tập luyện nữa.]
Lộ Dao: [Chém zombie tôi còn chẳng do dự, huống chi là mấy tên súc sinh!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận