Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 273 - Anh cảm thấy không đúng lắm 2



Chương 273 - Anh cảm thấy không đúng lắm 2




Anh cảm thấy không đúng lắm 2
Tạ lão phu nhân thấy Lộ Dao bị trói chặt kín, lại mặc trang phục của tu sĩ nên còn cho rằng cô·là một nhân vật rất lợi hại.
Nghe Lộ Dao phân tích xong thì nếp nhăn trên mặt Tạ lão phu nhân mới giãn ra vài phần, nụ cười chống chế lúc nãy đến giờ cũng dần biến mất.
Tiểu cô nương này cũng là người bình thường, ngay cả việc tại sao mình bị bắt đến đây cũng không biết, cũng không thể hy vọng cô cứu giúp mình được rồi.
Lộ Dao cho rằng người mà Tạ lão phu nhân nói là bản thân bà ấy nên lập tức đáp: “Để tôi nghĩ cách, bà đừng lo lắng quá.”
Tạ lão phu nhân chầm chậm nằm xuống giường, bộ dạng thuần thục đó hình như không giống người bị bắt đi cho lắm, cách nói chuyện lại như ẩn chứa ý nghĩ chấp nhận số mệnh vậy.
“Cho dù cô nương đây có gỡ bỏ được dây trói trốn ra ngoài thì bên ngoài Thủy Tinh cung đều là nước, còn nằm dưới đáy biển, làm sao cô nương có thể trốn thoát được đây?” Tạ lão phu nhân trở người, kéo tấm giao sa đắp lên: “Đừng chọc giận con giao yêu kia, nếu không nàng ấy sẽ mang ngươi đi cho cá ăn đấy. Ngươi đó, lát nữa đợi khi con giao yêu đó đến thì hỏi nàng ấy xem tại sao lại bắt ngươi, sau đó thỏa mãn tâm nguyện của nàng ấy, nói không chừng ngươi sẽ được thả đi đấy.”
Cảnh tượng trước mắt cũng được xem là kỳ diệu, suy nghĩ của Lộ Dao hơi lay động, tay cô đã đưa ra chạm vào kho hàng cá nhân, sờ được dụng cụ rồi rút tay về: “Giao yêu đó dễ nói chuyện đến vậy sao? Nghe giọng điệu của bà sao tôi lại thấy hình như bà quen biết với giao yêu đó nhỉ?”
Tạ lão phu nhân thở dài một hơi: “Một đoạn nghiệt duyên mà thôi, không nhắc đến cũng được.”
Bách tính Nghê thành đều nói Tạ phủ thê thảm, nửa năm trước bị giao yêu nhắm đến đã mất đi một vị tiểu công tử, sau đó lão phu nhân cũng bị bắt đi, sống chết không rõ.
Lúc này xem ra trong lời đồn này còn có một số ẩn tình mà người ngoài không hay biết.
Lộ Dao cố gắng ngồi xổm dậy dựa vào cột, cánh tay sau lưng từ từ chuyển động, lấy ra một con đao tinh hạch thể lỏng nhỏ ra từ kho hàng cá nhân, vừa định cắt đứt sợi tảo biển đang quấn lấy cổ chân mình.
Thì có người đến.
Đó là một con giao yêu nữ, mái tóc dài như tảo biển, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng, nửa thân trên để trần, mái tóc dài đen tuyền có một nửa xõa ra trước ngực, một chiếc đuôi khổng lồ màu hồng nhạt kéo lê phía sau, chuỗi ngọc giao châu treo ngay eo kêu leng keng theo những bước chân của nàng.
Lộ Dao từng gặp mỹ nhân ngư ở đại lục Alexandria, giao yêu và người cá trông tương tự nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Yêu tính của giao nhân được thể hiện rõ ràng hơn, lần đầu tiên Lộ Dao thấy chiếc đuôi lấp lánh phản quang của nàng thì sống lưng cô tê dại, bỗng nhiên lại nảy sinh một nỗi sợ khiến người ta khó thở, không cách nào hình dung được.
Giao yêu mang theo một cái mâm bằng ngọc, hình như trong mâm có một số thức ăn.
Nàng tiện tay đặt mâm ngọc ấy lên cạnh giường bà lão, quay đầu nhìn Lộ Dao: “Ngươi cũng tỉnh nhanh đấy chứ.”
Lộ Dao chầm chậm thở ra một hơi, thử nói chuyện: “Tại sao chị lại bắt tôi đến đây?”
Giao yêu đáp: “Chiếc hộp, trên người ngươi có mùi vị của chiếc hộp.”
Chân mày đang chau chặt của Lộ Dao thả lỏng, quả nhiên là chiếc hộp ấy.
Cô ngoắc tay lấy chiếc hộp ra khỏi kho hàng cá nhân của mình: “Cái này sao?”
Giao yêu nhìn thấy chiếc hộp thì hai mắt lập tức sáng lên: “Ta biết ngay là nó nằm trong tay ngươi mà. Đây là bảo bối của ta, không ai được lấy đi cả.”
Lộ Dao nói: “Chiếc hộp này trả chị, còn son phấn các thứ trả lại cho tôi.”
Giao yêu ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Lộ Dao: “Những thứ này đều do người đàn ông đó tặng ngươi sao?”
Lộ Dao: “…”
Giao yêu lấy một hộp son từ trong hộp trang điểm, mở nắp ra, lấy đầu ngón tay chấm một chút rồi thoa lên mu bàn tay: “Ta đã thấy hết rồi, hai người đứng cạnh cửa sổ, chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
“…” Lộ Dao rũ mắt, người này bị biến thái à?
Giao yêu thấy Lộ Dao không có phản ứng gì thì cảm thấy không còn thú vị nên không trêu chọc cô nữa, nàng lấy hết đống son phấn trong hộp ra, đẩy hết về phía chân Lộ Dao.
“Ta hiểu tình cảm của ngươi, chiếc hộp bảo bối này cũng là do chính tay người yêu ta làm cho ta lúc tình cảm còn mặn nồng. Nhưng trái tim của đàn ông y như bùn cát trên bờ biển vậy, không đáng tiền chút nào.”
Lộ Dao: “… Chiếc hộp trả cho chị rồi, có phải tôi có thể đi được rồi không?”
Giao yêu tiến lại gần: “Có phải ngươi không tin lời của ta không?”
Lộ Dao: “… Tôi tin.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận