Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 258 - Ai mà không thích đại thần e-sports? 1



Chương 258 - Ai mà không thích đại thần e-sports? 1




Ai mà không thích đại thần e-sports? 1
Đêm khuya thanh tĩnh, chỉ lác đác vài vị khách ngồi trong quán.
Tối nay Chung Liên Gia không chơi game mà cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Hôm qua đánh mấy ván, tan làm về bị đau vai mỏi cổ, cổ tay cũng khó chịu, đều là cơn đau để lại lúc làm tuyển thủ.
Tiểu báo yêu đi đến quầy bar, lấy hai hộp mì ăn liền, hai cây xúc xích, còn muốn hai cây xúc xích nướng.
Bên cạnh quầy bar có nước nóng, tiểu báo yêu lấy nước xong, nhuần nhuyễn chọc nĩa cố định nắp úp mì, niềm nở đẩy đến bên tay Tiểu Chung: “Chung ca, ăn mì chung nhé.”
Tiểu Chung ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nảy sinh chút cảm giác được cưng mà sợ, nhìn tiểu báo yêu cười híp mắt, khó mà nói ra được hai chữ “không cần”.
Giao lưu giữa yêu ma vô cùng đơn giản thô thiển, khác hoàn toàn với con người.
Thậm chí Tiểu Chung còn lo nếu từ chối thì mình sẽ bị đánh, anh ta đẩy nhẹ cái bát qua bên cạnh một cái, như không có gì hỏi: “Có việc gì à?”
Có lẽ tiểu báo yêu hoàn toàn không nhìn ra kiểu từ chối khéo này, lại đưa một cây xúc xích nướng qua. Giờ Tiểu Chung không tránh được nữa, nhận lấy cây xúc xích nóng bỏng tay kia.
Tiểu báo yêu vẫn không nói gì, cười híp mắt nhìn Tiểu Chung, chờ đến khi cuối cùng anh ta cũng cúi đầu cắn một miếng xúc xích, mới xấu hổ nói: “Chung ca, huynh dạy đệ chơi game đi.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ!” Chung Liên Gia bị sặc mì cay, xoay qua một bên ho mạnh, đến khi xuôi rồi mới ngẩng đầu đối mặt với gương mặt tươi cười niềm nở của tiểu báo yêu.
Đôi mắt đen láy của yêu thú họ mèo cố ý cười cong cong, thể hiện rõ nét vẻ ngây thơ trong veo.
Tiểu Chung không nhịn được cười: “Có vấn đề gì cứ gọi tôi là được, sau này không cần khách sáo vậy đâu.”
Mì úp xong rồi, tiểu báo yêu mở nắp ra, mùi hương vừa nồng vừa rẻ tiền chỉ thuộc về mì ăn liền lan tỏa trong không khí.
Tiểu báo yêu vui vẻ hút mì, nhìn thời gian nói: “Không phải nói Nhân tộc rất để ý mấy chuyện này sao? Chung ca, huynh đừng khách sáo với đệ. Đệ biết huynh chơi game rất giỏi. Tiểu đệ không có ý gì khác, chỉ muốn học chiêu tối qua của huynh thôi.”
Hôm qua vẫn là quản lý Tiểu Chung, giờ bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi. Chung Liên Gia dở khóc dở cười.
Góc nhìn người chơi và góc nhìn khán giả trên đấu trường hoàn toàn khác nhau, người chơi mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy tình hình trong phạm vi tầm nhìn của bản thân hoặc căn cứ theo thông tin đồng đội cung cấp, đoán ra kế hoạch và hành động của đối thủ.
Đêm qua Chung Liên Gia dự đoán ba người bên đội đối phương đến bắt, thao tác phối hợp đồng đội giết ngược thật sự dọa tiểu báo yêu.
Địch và ta đều trên bản đồ kia, điểm mù trong tầm nhìn rộng lớn, không nghe thấy tiếng động cũng không cảm nhận được hơi thở của đối phương. Đối với Yêu tộc thường ngày quen đối đầu theo bản năng, thao tác của Chung ca quả thật khó tin.
Chung Liên Gia: “Do cậu chỉ mới tiếp xúc nên không đủ nhận thức. Chơi thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể hiểu ra thôi.”
Tiểu báo yêu không chịu bỏ qua: “Chung ca, huynh dạy cho đệ đi. Hôm ấy đệ thấy Lộ Dao rủ Ma tộc kia chơi chung. Dù sao ban đêm cũng ít khách, huynh dẫn đệ chơi hai ván?”
Khi Lộ Dao dẫn Trạch Duyên chơi chung, tiểu báo yêu còn chưa hiểu lợi ích của tổ đội, chỉ muốn mình là đại thần. Sau khi bị dạy dỗ nhiều lần ở thung lũng, tiểu báo yêu dần ngộ ra lợi ích khi có đại thần dẫn lối.
Hiện tại hắn ta không có suy nghĩ khác, chỉ muốn thắng một ván.
Chung Liên Gia đã ăn mì và xúc xích nướng của người ta rồi, lần nữa rơi vào cảnh ngộ gượng gạo không thể từ chối, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Ban đêm vắng khách, nhưng Chung Liên Gia không muốn lại đánh game tới sáng nên hẹn trước với tiểu báo yêu chỉ đánh hai ván.
Chung Liên Gia tìm một tài khoản phụ chung server với tiểu báo yêu, kết bạn rồi xông thẳng vào thung lũng.
Chấp niệm đỡ đòn lane top của tiểu báo yêu khá nặng, mới vào đã bắt người.
Chung Liên Gia vì phối hợp bắt người với hắn ta, cầm một tướng đi mid da giòn sát thương cao, độ uyển chuyển cũng không tệ.
Nối mic, Chung Liên Gia ra hiệu cho tiểu báo yêu, bảo hắn ta giai đoạn đầu ôm farm chờ anh ta lên cấp skill mấu chốt, sau đó lại theo thói quen giảng giải vài kỹ xảo farm lính và di chuyển.
Tiểu báo yêu quê mùa, di chuyển kỹ càng gì cơ?
Hắn ta nghe chẳng hiểu gì, ngón tay gõ bôm bốp lung tung, chưa được nửa phút, tặng một mạng.
Tiểu báo yêu: “Chung ca...”
Chung ca: “Không sao. Ổn định lại, cậu giết tàn binh dưới trụ, lính không farm được thì kệ, chờ tôi lên.”
...
Thời gian trong game trôi qua nhanh, tiểu báo yêu chỉ thấy nhoáng cái đã kết thúc rồi.
Hắn ta chơi hai ván đường trên, đều thắng.
Chung ca một ván đi mid, một ván đi rừng.
Ván thứ hai đi rừng, anh ta trực tiếp bắt đường trên của đội đối phương thành cái sàng.
Chiến tích của tiểu báo yêu vẫn tệ như cũ, nhưng lần đầu tiên hắn ta lấy được một mạng trong tổ đội người chơi thật.
Sự phấn khích khi ấy, nắm đấm to lớn cứng rắn đập bàn phím suýt hỏng.
Tiếc là thời gian trôi qua quá nhanh, hai ván game kết thúc, Chung ca cũng không chơi nữa.
Nhưng hình như tiểu báo yêu dần hiểu ra được “nhận thức” mà Chung ca nói rồi, nên khi hắn ta vào thung lũng trở lại, tần suất bị tóm giảm đi rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận