Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1341 -



Chương 1341 -



Một giây sau, trên kết giới xuất hiện một chấm nhỏ đen thui, rõ ràng nó nhỏ như một cây kim nhưng người bên dưới lại thấy rõ mồn một, không thể phớt lờ.Bình một tiếng giòn giã, lấy chấm nhỏ làm trung tâm, vết nứt lan ra chi chít như mạng nhện, kết giới vỡ thành từng mảnh rơi vùn vụt xuống như tuyết vụn bay bay.Một cây trường đầu người kỳ lạ rơi từ trên trời xuống, sau đó cự long đen như quái vật thần thoại cũng xà xuống, đáp trước cửa Thần Điện, vẩy rồng trải khắp toàn thân lấp la lấp lánh trong màn tuyết.Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương bủn rủn tay chân lùi về sau mấy bước, ngã bệt xuống đất.Họ chưa từng gặp quái vật như thế này.Harold tiếp đất thì lập tức biến về hình người, tiện tay đỡ lấy Lộ Dao.Tiểu Cơ ngã ngồi dưới đất, lại tự đứng lên, phủi tuyết trên người.Lộ Dao nhảy xuống, cúi người nhặt trượng Quy Giới lên rồi quay người đi về phía cổng Thần Điện.Quái vật hình rồng đen to lớn biến thành người ngay trước mắt chỉ trong vài giây, những người còn lại trong Cơ thị được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm lạ thì cứng đờ toàn thân, không có bất kỳ phản ứng nào tựa như một bức tượng băng.Cơ Phi Thần khẽ co rút đồng tử, tiến lên một bước đứng phía trước, cúi đầu chào Lộ Dao: “Bà chủ.”Lộ Dao nhìn lướt một vòng, không thấy Bất Độc đâu: “Bất Độc đang ở đâu?”Cơ Phi Thần: “Địa điện.”Lộ Dao gật đầu: “Đưa tôi đi gặp thằng bé.”Cơ Phi Thần khẽ khựng lại, nhìn liếc qua Cơ Phi Mệnh với tốc độ cực nhanh, không nói gì, quay người đi trước.Lộ Dao đi được vài bước đã dừng lại: “Harold và Tiểu Cơ ở ngoài, chờ tôi đưa Bất Độc ra.”Cơ Phi Thần siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, bước nhanh về phía trước.Cơ Phi Mệnh đưa mắt dõi theo bóng Lộ Dao rời đi, định nói gì đó nhưng bị Harold cản lại.Harold nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai của Lộ Dao, con ngươi xanh biếc bình tĩnh phẳng lặng.Trên đời này không có chuyện gì mà Lộ Dao không làm được, họ chỉ cần tin vào điều này là đủ rồi.Thần Điện băng tuyết là Thần Điện xuất hiện sau khi Bất Độc thành người trẻ chứ không phải toàn Thần Điện của thần cũ.Thần Điện như cung điện thủy tinh lấy băng tuyết làm khung, chạm khắc tinh xảo, cung điện nguy nga tầng tầng lớp lớp, càng vào bên trong thì càng lạnh thấu xương.Cơ Phi Thần dừng bên ngoài chánh điện, khẽ thở dốc, tay chân run rẩy.Lộ Dao: “Ông ra ngoài đi, tôi biết Bất Độc đang ở đâu, tôi đi tìm thằng bé.”Cơ Phi Thần: “Không, tôi vẫn nên...”Hôm qua hắn ta vẫn có thể miễn cưỡng vào địa điện, hôm nay cả chánh điện cũng đã lạnh buốt làm người ta không thể dễ dàng tiếp cận.Lộ Dao ngắt lời: “Không phải muốn cung phụng thần linh hay sao? Không yêu lấy bản thân như vậy, ông có thể cung phụng thằng bé được mấy năm?”Cơ Phi Thần ngẩng đầu lên thật mạnh, mắt đầy kinh hãi, lại như không tin.Lộ Dao không nói gì thêm, đi vòng qua Cơ Phi Thần sải bước vào trong điện.Đằng sau cột khắc hoa khổng lồ bên phải chánh điện có một cái hố thông xuống đất, đi xuống men theo cầu thang chính là địa điện sâu dưới lòng đất.Lộ Dao lấy đèn Vĩnh Minh ra, cầm trượng Quy Giới trong tay, bước xuống bậc thang.Bước đầu tiên vào địa điện, mùi máu tanh nồng nặc đã bao trùm các giác quan của cô, mùi máu tanh nồng và tiếng hét thảm không ngừng ùa tới như thủy triều.Lộ Dao vịn vào vách đá, cúi người thở dốc.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ sốt sắng cất lời: [Lộ Dao! Ra ngoài! Cậu ấy bảo cô ra ngoài, đừng vào địa điện!!!]Mồ hôi lạnh li ti lăn dài xuống từ trên trán, thấm ướt một khoảng lưng, dưới lòng bàn tay chống lên vách đá cũng nhớp nháp, Lộ Dao không thèm quan tâm đến hệ thống hiện thực hóa ước mơ, chậm rãi thở phì phò, đứng thẳng dậy bước từng bước vào sâu trong bóng tối.Mỗi một bước đi, Lộ Dao đều có thể nghe thấy tiếng hét quen thuộc.Hồi ức vụn vặt tựa như mảnh thủy tinh sắc bén, từng chút đâm vào não cô, ép cô nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra tại nơi này.Tòa địa điện này, hóa ra là Thần Điện của thần cũ.Lúc đi được nửa đường, Lộ Dao đã nhớ ra toàn bộ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận