Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 497 - Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 1



Chương 497 - Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 1




Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 1
Bạn của Tống Văn đang chờ ngoài cửa thấy cậu ta dừng chân nói mấy câu với bà chủ rồi đi theo cô vào lại phòng học.
Một người hỏi: "Sao lại vào phòng học rồi?"
Người còn lại tiếp lời: "Có khi nào bà chủ chưa làm xong túi trữ vật cho Tống Văn không?"
"Thôi được rồi, dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Sáng nay ngoài một phần để luyện tập ra thì chúng ta chỉ mới dùng hết ba phần nguyên liệu thôi. Nhanh cất phần còn lại đi, về giao cho K."
"Bây giờ nhiều người tích trữ nguyên liệu quá. Sau khi cửa hàng bắt đầu giới hạn mua, nguyên liệu càng ngày càng khó cướp, còn không dám bỏ vào túi trữ vật nữa. Nếu túi trữ vật của cửa hàng DIY cũng có tác dụng như hệ thống u linh thì hay rồi."
Tất cả mọi người mới đặt chân đến phố U Linh lần đầu đều có một hệ thống trò chơi cá nhân. Hệ thống này được gọi là hệ thống u linh.
Hệ thống u linh gồm những thông tin cơ bản của người chơi, chức năng truyền tin và chức năng trữ vật.
Thường thì sau khi tới phố U Linh, ai cũng thử sử dụng hệ thống này, còn xem phố U Linh như một trò chơi thực tế ảo xả stress bình thường.
Nhưng không lâu sau đó, có người phát hiện ra một khi sử dụng hệ thống u linh, thông tin cá nhân sẽ bị rò rỉ, hơn nữa người chơi nào càng thường xuyên sử dụng thì tỷ lệ lạc nhân tính sẽ càng lớn.
Không chỉ vậy, đồ đạc trong hệ thống trữ vật cũng sẽ biến mất một cách vô cớ. Lâu dần, mọi người bắt đầu không sử dụng hệ thống u linh nữa.
"Cái này khó lắm. Đúng là trông bà chủ cửa hàng DIY không giống người thường nhưng cũng không so được với ngài Thiên Não mà phải không? Ngay cả ngài Thiên Não cũng không thể chống lại được người kia thì sao mà người bình thường làm được?"
"Thôi, đi bước nào xem bước nấy đi. Có điều nguyên liệu của cửa hàng DIY thật sự không hề tầm thường. K nói thuộc tính của những nguyên liệu kia tốt hơn nguyên liệu chuyên dụng bên ngoài nhiều."
"Số liệu mà, muốn xây dựng kiểu gì chả được. Thật ra thì tôi hơi tò mò là tại sao người kia lại cho phép bà chủ mở cửa hàng ở phố U Linh nhỉ?"
"Ai biết được."
"Có điều trùng hợp cho chúng ta lợi dụng luôn..."
Hai người còn chưa dứt lời, Tống Văn đã ra khỏi phòng học.
Chẳng hiểu sao vẻ mặt cậu ta có hơi lạ thường.
Anh bạn A: "Sao vậy? Không lấy được hàng hả?"
Tống Văn lắc đầu, lặng lẽ dẫn bạn mình tới một chỗ vắng lặng rồi mới giơ tay lên che miệng nói nhỏ: "Lấy được nhẫn trữ vật rồi."
Cậu ta vừa nói được một câu, một trong hai người bạn đã đột nhiên túm lấy cổ tay cậu ta: "Vừa rồi cậu học làm vòng tay hả?"
Một chiếc vòng tay bằng bạc trắng xuất hiện trên cổ tay trái của Tống Văn, bề ngoài của nó trơn nhẵn, không có bất kỳ hoa văn nào nhưng trông lại rất tinh xảo.
Người bạn còn lại: "Nhưng đâu có video hướng dẫn làm vòng tay đâu?"
"Đây là vòng tay trữ vật bà chủ đưa cho cậu à?"
Mãi đến khi đi sâu vào trong con hẻm vắng, Tống Văn mới trả lời: "Không phải vòng tay. Trang bị chứa đồ mà bà chủ đưa cho tôi là chiếc nhẫn này."
Bấy giờ hai người bạn kia mới nhìn thấy chiếc nhẫn màu bạc Tống Văn đeo trên ngón trỏ tay trái. Nhìn từ màu sắc và chất liệu thì như cùng một bộ với chiếc vòng tay vậy, có điều mặt ngoài có thêm hoa văn nên trông đẹp hơn.
Không đợi bạn hỏi, Tống Văn đã niệm thầm trong đầu mở bảng điều khiển của nhẫn trữ vật ra.
Trên màn hình bán trong suốt kia chỉ có sáu ô vuông, dưới góc trái mỗi ô đều có dòng "0/30".
Ô đầu tiên có một cái túi giấy, ô thứ hai có một quyển sách nhỏ, dưới góc trái hai ô này đều hiện "1/30".
Tống Văn lại niệm thầm trong đầu, bảng điều khiển lập tức biến mất.
Hai người bạn trước mặt cậu ta đều sững sờ.
Trông cái này có vẻ không tệ lắm ha? Cách dùng cũng không khác không gian trữ vật của hệ thống u linh lắm.
"Nếu chỉ lớn bằng chiếc nhẫn như này thì có vẻ tiện lợi đấy."
"Cậu có chắc nó an toàn không?"
Tống Văn lắc đầu: "Tạm thời chưa biết. Tôi sẽ đeo thử mấy ngày xem sao đã."
Hai người bạn kia gật đầu: "Nếu dùng tốt thì mấy hôm nữa tôi cũng sẽ đi đặt một cái."
Lúc này Tống Văn mới giơ vòng tay lên: "Chúng ta khoan hãy vội. Bà chủ bảo thứ này cũng có chức năng chứa đồ vật, để tôi đeo thử mấy hôm kiểm tra xem sao, nếu dùng ổn thì hai cậu nên mua vòng tay này thì hơn."
Cuối cùng cũng nói đến vòng tay, bạn của Tống Văn tò mò từ nãy giờ rồi.
"Chiếc vòng này có tác dụng gì?"
Vẻ mặt Tống Văn bỗng nhiên trở nên thâm sâu: "Vòng tay này có rất nhiều chức năng, vừa có thể truyền tin vừa có thể chứa đồ, còn có cả... hệ thống chiến đấu nữa."
Vậy chẳng phải là giống hệ thống u linh sao?
Ấy không phải, hệ thống u linh không có chức năng chiến đấu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận