Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 703 - Trung thu 18



Chương 703 - Trung thu 18




Trung thu 18
Ba người từ trên lầu đi xuống thì gặp ba người đàn ông trưởng thành, chính là mấy tên côn đồ Lộ Dao xử lần trước. Họ thấy một cô gái như Tô Linh dẫn theo hai thằng nhóc thì đứng dậy ngay, bao vây lấy họ với ý đồ xấu xa.
Tên đàn ông trưởng thành đi đầu nhắm thẳng vào Tô Linh, nở nụ cười dung tục.
Không chờ họ kịp nói, Ma Bảo đã ra tay trước, cậu nhóc cầm ván trượt làm vũ khí, hai ba cái đã đánh ba tên đó ngã nhào.
Ba tên đó té xuống đất kêu gào la lối, trong lòng ngạc nhiên không thôi, nhưng nghĩ đối phương nhỏ tuổi nên vẫn không chết tâm.
Tô Linh đứng một bên không biết làm sao.
Ma Bảo trưng gương mặt non nớt nhỏ bé của bé trai mũm mĩm béo tròn, đạp một phát vào hạ thân tên đàn ông la to nhất, gây ra một tiếng hét thảm sống không bằng chết.
Cậu nhóc nhíu chặt mày: “Cút xa chút!”
Ba tên đó vừa lăn vừa bò cố gắng chạy xa.
Bất Độc đứng bên cạnh Tô Linh, nói nhỏ: “Cậu ra tay nhanh quá, ít ra cũng phải đợi cho họ nói chuyện, nếu đánh nhầm người thì biết làm sao đây?”
Ma Bảo: “Hạng cặn bã này nhìn cái là biết đang nghĩ gì rồi, còn nghe chúng nói chuyện? Lãng phí thời gian.”
Bất Độc: “Thôi bỏ đi, thật sự không phải người tốt, đánh một trận là nhẹ rồi.”
Tô Linh: “...”
Lúc ra khỏi khu chung cư, Ma Bảo định ôm Tô Linh trèo tường. Tô Linh nghĩ sao cũng thấy không đáng tin cậy, cuối cùng bị hai đứa nhóc thẳng tay xách lên vượt tường, tia lo ngại cuối cùng cũng tan biến.
Hai nhóc đầu đinh này thật sự không phải trẻ em bình thường, sức của họ mạnh đến đáng sợ, cũng có thể ung dung xử đẹp mấy người trưởng thành.
Mục đích lần này của Tô Linh vẫn là siêu thị lớn đi chung với Ti Kim lần trước, lần đó cô ấy chỉ tập trung tìm đồ ăn mà quên tìm đồ dùng sinh hoạt.
Mục tiêu lần này là giấy vệ sinh, khăn giấy ướt, băng vệ sinh, dung dịch tẩy rửa, dung dịch khử mùi.
Nếu có thể, Tô Linh còn muốn tìm hai túi cát mèo.
Sau khi nước dùng sinh hoạt ở khu chung cư bị ngắt, tình huống bất lực nhất thường ngày chính là đại tiểu tiện.
Thường thì Tô Linh sẽ gom nước thải sinh hoạt lại để xả nhà vệ sinh.
Nước uống đều là nước khoáng tìm bên ngoài, có khi cả ăn uống cũng chẳng đủ nên nước thải sinh hoạt cũng không đủ.
Quá tuyệt vọng, Tô Linh mới nghĩ đến dùng mấy thứ như cát mèo hay tã lót các thứ, nếu gặp tã quần giấy cho người trưởng thành, cô ấy cũng định chộp lấy để dành dùng.
Những chi tiết nhỏ nhặt này, Tô Linh cũng ngại nói kỹ với hai nhân viên chạy vặt size nhỏ này, cô ấy sợ bị coi là bà cô kỳ lạ.
Sự thật chứng minh rằng nhân viên chạy vặt size nhỏ còn có thể làm được rất nhiều thứ hơn Tô Linh nghĩ.
Họ đến siêu thị rất thuận lợi, cũng tìm thấy vật tư mục tiêu của Tô Linh ở đó rồi thuận lợi ra khỏi siêu thị. Từ siêu thị đi ra ngoài, Tô Linh lập tức đặt một đơn ngay, nhờ nhân viên chạy vặt đưa cô ấy về.
Ma Bảo đựng vật tư trong xe đẩy, buộc hai sợi dây thừng vào tay vịn của xe đẩy rồi đạp lên ván trượt kéo xe đẩy trượt trên phố lớn. Xem xét đến việc Bất Độc trượt ván rành hơn Ma Bảo nên cậu sẽ chở khách về.
Đường về cũng vẫn coi như suôn sẻ, kết quả đụng phải một đám zombie đông đúc ở ngay ngã tư đèn đỏ bỏ hoang.
Có hai tốp zombie, một tốp vây xung quanh một đoàn xe chính giữa đường lớn, có khoảng năm sáu chiếc xe tải Van màu trắng đang xếp thẳng hàng chính giữa con đường, tiếng động cơ lớn nhưng so với đám zombie khổng lồ đó thì mấy chiếc xe như thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn vậy, gió mưa chao đảo, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Bất Độc và Ma Bảo cùng lúc cảm nhận được có người sống trên xe, nhưng trước đi vào làm, họ đã nghe đàn anh Harold từng nhấn mạnh và kể về chiến tích huy hoàng của sẻ tinh Chiếu Dạ, còn có ví dụ kinh điển của Ti Kim, thế là họ nhìn nhau một cái rồi ngầm hiểu ý nhau định đi đường vòng.
Mà một tốp zombie nhỏ khác đang bao vây một quảng trường nhỏ ngay cua quẹo.
Chính giữa quảng trường có một tượng đồng đứng sững, bệ tượng cao khoảng nửa mét, có mấy người đứng sát quanh tượng đang hoảng sợ bơ vơ nhìn đám zombie ngày càng tiến đến gần, lúc này dù có gọi nhân viên chạy vặt cũng chẳng còn kịp nữa.
Từ xa xa, Ma Bảo liếc nhìn một cái rồi nói với Bất Độc: “Người bị kẹt bên đó là mấy sinh viên đại học và hai anh em kia.”
Bất Độc: “Ừm.”
Ma Bảo: “Đều là hàng xóm sống gần mình, mặc kệ họ có tốt lắm không?”
Bất Độc quay đầu lại nhìn Tô Linh: “Mấy người bên đó đều là hàng xóm gần cửa hàng chúng em, họ gặp phải chút rắc rối. Chị xem có thể cho phép một người chúng em qua đó giúp đỡ không”
Ma Bảo nói: “Yên tâm, nhanh lắm. Vài phút là có thể giải quyết xong.”
Tô Linh vô thức nhớ đến Ti Kim lần trước, trông có vẻ như đã tiến hành học tập truyền đạt cả cửa hàng rồi, ngay cả bạn nhỏ cũng nhớ phải trưng cầu ý kiến của khách hàng trước khi hành động.
Trong lòng Tô Linh vô thức cảm thấy yên tâm, gật đầu: “Được. Các em ai qua đó?”
Ma Bảo quăng dây thừng của xe đẩy cho Bất Độc: “Tôi đi, nhanh lắm.”
Bất Độc một tay cầm dây thừng, một tay kéo Tô Linh an ủi nói: “Đừng lo, chúng em đều rất mạnh.”
Tô Linh dở khóc dở cười.
Trên đường lớn gần đó, người bị kẹt trong xe Van cũng đã phát hiện nhóm Bất Độc.
Tài xế nghiêng đầu nói với người trong xe: “Mau nhìn bên kia kìa, có một cô gái và hai đứa nhóc dừng ở đó.”
Tiết Thiến ngồi ở ghế phó lái chiếc xe dẫn đầu hàng, nghiêng đầu ngó qua: “Ở đâu ra nhiều người vậy?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận