Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 431 - Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 4



Chương 431 - Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 4




Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 4
Nét mặt Lục Dao trông rất kỳ lạ: “Trạch Duyên, đây là ký ức ta lấy được từ trong giấc mộng của ngươi từ tám trăm năm trước.”
Trạch Duyên nhìn chằm chằm vào cây kim liên trong tay Lục Dao, gương mặt hoang mang không hiểu gì.
Lục Dao đưa tay ra: “Tám trăm năm trước ta chẳng qua chỉ là một nhánh cây lục bình không trái tim không tình cảm trong dao trì, sau đó bước lầm vào giấc mộng của ngươi nên mới sinh ra chấp niệm, vì thế mới phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Nếu như được làm lại lần nữa thì ta thà rằng chưa từng gặp ngươi. Ta sẽ trả hết tất cả những chấp niệm này lại cho ngươi.”
Trạch Duyên nhìn theo cây kim liên đó thẫn thờ.
Lộ Dao chau mày, bay qua đó ngăn Trạch Duyên lại: “Tôi thấy anh không ổn lắm. Anh khoan hãy nóng vội.”
Lục Dao bật cười, đầu ngón tay bóp chặt cây kim liên trong tay, đâm về phía Lộ Dao.
Bé rồng đen đã bị níu lại nên không thể nào động đậy được, ngay cả muốn nói cũng không lên tiếng được.
Lúc này Trạch Duyên mới giật mình, dùng một tay ôm lấy Lộ Dao, tay còn lại thì ngăn cây kim liên sắc nhọn đang lao về phía này.
Kim liên vừa chạm vào đầu ngón tay anh thì lập tức hóa thành một làn sương mờ, sau đó như một làn nước xâm nhập vào cơ thể anh, dòng ký ức như một cơn sóng tràn vào đầu.
“… Đừng đi theo tôi.”
“… Cảm ơn anh.”
“Này, anh qua đây chút đi.”
“Lục Minh Tiêu, Lộ Dao.”
“Lục Minh Tiêu, tôi thích anh.”
“Cô thích tôi à? Hửm? Hay là không thích?”
“Lục Minh Tiêu, tôi muốn lên núi Thiên Môn để ngắm tuyết.”
“… Thích anh nhất.”
“… Lục Minh Tiêu, xin lỗi.”

“Trong cả lục giới này tôi thích anh nhất đấy.’

“Ta thích nàng.”
Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, Trạch Duyên đưa tay lên ôm lấy đầu mình.
Anh đã nhớ ra hết rồi.
Vốn chỉ muốn dựa theo kế hoạch, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của mỗi thế giới thì nguyện vọng sẽ được thực hiện.
Vốn mọi chuyện đang rất thuận lợi…
Nhưng anh đã bất cẩn quên đi cô, còn nói ra câu mà tuyệt đối không được nói ra kia với cô nữa.
“Trạch Duyên, Trạch Duyên. Trạch Duyên!”
Trạch Duyên hoàn hồn lại, thấy gương mặt đang lo lắng của Lộ Dao.
Anh rũ mắt xuống, đè nén cơn sốt ruột đang lấn át trái tim mình, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Có phải cô có một mũi tên không?”
Lộ Dao chau mày: “Anh đã nhớ ra gì rồi sao?”
Trạch Duyên không hề phủ nhận, bình tĩnh đáp: “Chẳng qua chỉ là một tà thần nhỏ nhoi thôi, lát nữa tôi sẽ hạn chế hành động của nàng ta, còn cô cứ bắn mũi tên vào thẳng tim của nàng ta là được.”
Lộ Dao: “Mũi tên giết thần sao?”
Trạch Duyên: “Ừm. Mũi tên giết thần không thể giết chết nàng ta mà chỉ khiến nàng ta suy yếu hơn, sau đó để Tiên tộc phong ấn lại là có thể kết thúc được rồi.”
Trạch Duyên dứt lời thì cúi nhẹ người, đặt trán mình lên trán Lộ Dao, ánh sáng trong đôi mắt đỏ kia như đang nhảy múa: “Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy.”
Lộ Dao: “…”
Không đợi Lộ Dao phản ứng lại thì Trạch Duyên đã nhanh chóng xoay người đi, mái tóc đen tuyền lập tức hóa thành màu bạch kim, trông y hệt như ánh trăng, ngay cả áo giáp cũng biến thành chiếc áo bào giết thần màu đen.
Còn chưa kịp thấy anh hành động thì năm sợi dây xích màu đen đã bay từ trong mây ra, nhắm thẳng vào tứ chi và cổ của tà thần.
Cấm chế của bé rồng đen cũng đã được giải trừ.
Lộ Dao triệu hồi Tù Ngọc.
Nhóc ma long từ nãy đến giờ vẫn chưa được tham chiến nhanh chóng bay đến bên cạnh Lộ Dao, quay đầu lại nhìn ảo ảnh của tà thần.
Lộ Dao: “Sao thế?”
Đôi mắt Tù Ngọc toát lên sự đấu tranh: “Nàng ta đang gọi ta, bảo ta quay về.”
Kể từ lúc tà thần thức tỉnh thì trong đầu Tù Ngọc luôn vang lên một giọng nói, bảo cô bé quay về bên cạnh tà thần.
Nó giống như hai người họ đã ở bên nhau từ hàng ngàn hàng vạn năm trước vậy.
Bây giờ chẳng qua cô bé chỉ quay về lại bên cạnh chủ nhân của mình mà thôi.
Đôi mắt Lộ Dao lại rất bình tĩnh: “Vậy em có muốn quay về không?”
Tù Ngọc ngạc nhiên quay đầu lại, hai mắt ngấn lệ: “Tỷ… hy vọng ta làm thế nào?”
Lộ Dao lắc đầu: “Suy nghĩ của chị không quan trọng, quan trọng là em muốn thế nào. Tù Ngọc, em đã có lựa chọn của bản thân chưa?”
Vì để lột xác mà phải đọa thành ma, lưu lạc ngàn năm ở nhân gian.
Nhóc ma long, mày thật sự cam tâm quỳ dưới chân tà thần sao?
Tù Ngọc dùng sức lắc đầu, ánh mắt lưu luyến ấy cũng vơi dần đi, thay vào đó là sự kiên định: “Lộ Dao, gọi em ta đi.”
“Tù Ngọc.” Tay Lộ Ngọc nắm chặt cây cung màu vàng, tay còn lại lấy mũi tên giết thần từ kho hàng cá nhân ra đặt lên dây cung, nhắm thẳng vào ảo ảnh tà thần gần đó: “Các đội yểm hộ, tiểu đội Tiên tộc chuẩn bị phong ấn.”
Mũi tên rời khỏi dây cung, khí thế mạnh mẽ gầm vang, đập tan ảo ảnh của tà thần, rồi xuyên thẳng vào Ngọc Dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận