Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 83 - [Tôi là tôi mà.] 1



Chương 83 - [Tôi là tôi mà.] 1




[Tôi là tôi mà.] 1
Lộ Dao không đồng ý ngay lập tức. Suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu cô bây giờ là đề phòng hắn dùng điện thoại rồi sẽ hư hỏng, chẳng khác gì suy nghĩ của người lớn trong nhà với con cái mình.
Hơn nữa cô cũng không tránh khỏi nghĩ rằng Harold có điện thoại rồi có phải các nhân viên dị giới khác trong khu phố thương mại cũng cần không?
Dù sao thì làm nhiều rồi cũng quen tay. Đã có nhiều lần xảy ra trước đó nên cô quen rồi.
Harold không hề lo lắng chút nào. Từ khi làm việc với nhau đến nay, hắn hiểu một khi còn do dự tức là Lộ Dao đang nghĩ cách.
Nhưng cuối cùng cô cũng sẽ đồng ý thôi.
Lộ Dao: "Tôi sẽ suy nghĩ lại một chút. Anh đi về trước đi, đừng để giáo viên phải chạy đi tìm khắp nơi."
"Ừ." Harold cực kỳ khôn khéo. Hắn nghĩ chờ đến tối mình lại quay lại nài nỉ thêm lần nữa chắc chắn sẽ được như ý.
Buổi chiều, mấy chục người tí hon Nitraan cùng tới rạp chiếu phim mini xem nốt phần còn lại của bộ phim.
Cảnh cuối cùng là cảnh người tí hon dọn nhà đi. Nam chính ra đưa tiễn lại muốn tặng cho người tí hon một hạt đường cát. Lần này cuối cùng người tí hon cũng nhận.
Trong rạp chiếu phim mini, một hàng người tí hon cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lộ Dao nhìn các vị khách ngồi bất động trên ghế dài rạp chiếu phim một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần. Cô lên tiếng đề nghị: "Ở tầng cao nhất của khu phòng dành cho khách có phòng trà. Nếu ngồi xem phim lâu quá mỏi mắt thì mọi người có thể lên đó thư giãn."
Đám người tí hon đang bàn tán xôn xao. Trong bộ phim này có rất nhiều chi tiết bọn họ không thể nào hiểu được.
Từ trước đến nay cuộc sống của bọn họ vẫn luôn khá đơn giản. Mặt trời mọc thì thức dậy làm việc, mặt trời lặn lại về nhà ngủ. Chuyện cần lo lắng mỗi ngày chẳng có gì ngoài cái ăn cái mặc.
Những vấn đề này chỉ cần tìm được một mảnh đất có thể săn bắn mới hoặc một ít mì khoai tây là có thể giải quyết được.
Nếu không săn được con mồi, không đào được khoai tây để làm mì khoai tây thì bọn họ lại đổi cách khác.
Cuộc sống của bọn họ cứ lặp đi lặp lại một cách đơn giản và bình thản như thế.
Bộ phim này chẳng khác gì một cái hộp pandora chứa đầy những điều hấp dẫn chợt mở ra trước mắt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy cuộc sống ở một thế giới khác.
Mùa Mộ Nguyệt lần này, gió tuyết trên đại lục Nitraan như chưa từng ngừng nghỉ, cứ kéo dài đằng đẵng khiến lòng người lo lắng.
Đám người tí hon nghe Lộ Dao nói vậy thì lại xếp chồng bóng dáng cô lên nam chính người khổng lồ trong phim.
Trong bộ phim tổng cộng có mấy người khổng lồ xuất hiện. Có người tàn ác giống như những gì bọn họ được nghe kể, muốn bắt cho bằng được người tí hon. Nhưng cũng có người giống như bà chủ, hiền lành và hào hiệp lạ thường.
Lịch sử của người tí hon Nitraan dạy mọi người rằng người khổng lồ nào cũng tàn ác và tham lam.
Nhưng người khổng lồ ở khách sạn lại nói rằng trong thế giới người khổng lồ cũng chia ra kẻ tàn ác và người hiền lành.
Rất ít khi bọn họ phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp như thế nên nghĩ một hồi là mặt ai cũng nhăn nhó, trông chẳng khác gì quả óc chó.
Cho đến khi cả đám đi thang máy thủ công đi tầng trên cùng của khu phòng dành cho khách, nhìn thấy những bộ bàn ghế được ngăn cách bởi tấm bình phong, bình trà bằng sứ màu trắng nhỏ nhắn tinh xảo trông có vẻ cùng bộ với bộ bát đũa được đặt làm riêng cho người tí hon ở trên bàn, quả óc chó mới từ từ giãn ra.
"Tằng tằng tằng..."
Như thể được tiêm axit uric vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của những vị khách người tí hon thoắt cái đã bóng loáng trở lại.
Tầng trên cùng của hai khu phòng dành cho khách đều có phòng trà cả nhưng phong cách lại khác nhau.
Lúc Lộ Dao mời, tất cả thành viên đội đi săn cùng đi thang máy thủ công lên tầng trên cùng của khu phòng dành cho khách số một.
Đây là một phòng trà kiểu Trung được thiết kế lộ thiên, từ bàn ghế đến ấm chén đều được đặt làm một cách tinh xảo ở triều Đại Vũ. Lộ Dao còn chi ra một số tiền khá lớn để may bình phong nhỏ làm bầu không khí nơi này thêm phần cổ xưa nữa.
Bức bình phong cao chừng mười lăm phẩy năm centimet, được chia thành kiểu gỗ chạm rỗng và kiểu vải thêu.
Bình phong bằng gỗ chạm rỗng là những tấm vách mỏng nhỏ chỉ rộng chừng năm centimet, hai tấm một hàng, có tác dụng ngăn thành một không gian riêng.
Còn bình phong kiểu vải thêu thì là bốn bức màn mỏng, cả hai mặt đều phủ kín những hình thêu chim hoa cá cảnh và núi non sông nước.
Chưa nói đến người tí hon Nitraan, ngay cả Cơ Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh cũng phải thán phục mỗi lần thấy cách bài trí này.
Khung cảnh nhỏ bé nhưng không hề tầm thường này thật sự làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.



Bạn cần đăng nhập để bình luận