Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 877 -



Chương 877 -




Lý do thì chắc chắn có một chút thương hại và đồng cảm, có điều Trịnh Hàm vẫn rất cảm ơn bà chủ vì ơn huệ đó.
Nếu không có công việc chạy vặt, cuộc sống của cậu ấy khi nuôi cả em gái sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Chỉ bằng một mình cậu ấy, có khi còn không thể bảo vệ được em gái nữa là.
Mặc Chúc dừng xe ở cổng khu chung cư Kim Quế.
Thành phố Cao Thăng vẫn còn rất nhiều zombie nhưng vì sự tồn tại của các nhân viên chạy vặt mà số lượng zombie trong thành phố ít hơn các thành phố khác. Gần đây xung quanh cũng rất hiếm khi thấy zombie bạo động dù là quy mô nhỏ.
Cổng khu chung cư Kim Quế khoá chặt, bên trong vẫn còn số lượng zombie lớn đang lang thang.
Mặc Chúc hỏi: "Hai nhóc muốn làm gì?"
Trịnh Hàm nhờ Mặc Chúc mang hai anh em bọn họ đi vào trong.
Bóng đêm bao phủ mọi nơi, bốn phía không có đèn mà chỉ có ánh trăng lạnh lẽo rải xuống mặt đất.
Trịnh Hàm bò lên tường rào, cố gắng tìm kiếm bóng dáng mẹ mình giữa đống zombie hành động chậm chạp.
Trịnh Hân Hân đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ!"
Trịnh Hàm nghiêng đầu nhìn thì thấy bóng người mẹ quen thuộc ở gần cái cây trong góc tường.
Trịnh Hân Hân quay sang nhìn Trịnh Hàm sau đó cất giọng trong trẻo non nớt: "Anh ơi, chúng ta đưa mẹ đi đi."
Trịnh Hàm không nói gì, chỉ thò tay vào bao đồ của mình lấy con dao gọt trái cây nhỏ sắc bén ra, sau đó khom lưng dẫm lên tường rào từ từ di chuyển tới góc tường.
Mặc Chúc gọi cậu ấy lại, vẻ mặt lạnh như băng: "Nhóc muốn làm gì?"
Trịnh Hàm không quay đầu lại mà chỉ nói nhỏ: "Em dẫn mẹ về."
Mặc Chúc chợt cảm thấy có ai đó đang kéo ống tay áo mình nên cúi đầu xuống.
Trịnh Hân Hân ngửa đầu nhìn anh ta rồi nghiêm túc nói: "Bà chủ nói các nhân viên chạy vặt không nhận nhiệm vụ giết người, thế nên bọn em muốn tự tìm cách đưa mẹ về."
Lúc này Trịnh Hàm đã từ từ men tới gần góc tường.
Chẳng biết tại sao con zombie ở đó lại cúi đầu liên tục đập đầu vào tường.
Vị trí của Trịnh Hàm rất tốt, con dao gọt trái cây trong tay cũng là dao Lộ Dao đưa cho, có thể chém sắt như chém bùn.
Chỉ cần nhẹ nhàng cắt một đường ngay cổ con zombie ở góc tường thì đầu nó sẽ lăn xuống, mẹ của bọn họ cũng sẽ được giải thoát khỏi cơn ác mộng này và vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ say rồi.
Cái tay cầm dao của cậu ấy không ngừng run rẩy, rõ ràng là đã hạ quyết tâm cả trăm nghìn lần trong lòng rằng mẹ đã mất rồi, hiện tại cơ thể mẹ đã bị ma quỷ chiếm giữ, chỉ còn là cái xác biết đi mà thôi, chặt xuống một cái là có thể kết thúc ác mộng rồi. Thế nhưng Trịnh Hàm nắm chặt cán đao, tay rũ xuống, vẫn không đành lòng nên cuối cùng còn phải nhắm mắt lại.
Đột nhiên cánh tay Trịnh Hàm bị túm chặt. Cậu ấy mở mắt ra thì lại đối diện với một đôi mắt màu xám tro.
Trịnh Hàm tức giận hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Đám zombie đang đi lang thang khắp khu chung cư bị tiếng động thu hút. Động tác đập đầu vào tường của mẹ của hai anh em Trịnh Hàm cũng từ từ dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tối nay trăng rất tròn và sáng, vừa rồi còn bị mây đen che khuất nhưng lúc này đã lộ hẳn ra. Ánh trăng sáng người chiếu xuống trần gian.
So với mấy tháng trước thì cơ thể và khuôn mặt của mẹ bọn họ đã không còn dáng vẻ ngày xưa nữa, xương trắng lộ ra, trên mặt còn có dòi bọ đang ngọ nguậy.
Con ngươi Trịnh Hàm hơi co lại, tay lại vô thức giơ dao lên.
Mặc Chúc giữ Trịnh Hàm lại bằng một tay, tay còn lại khẽ búng một cái, ánh sáng nhạt màu rực rỡ như gợn sóng chợt bắn ra làm zombie trong khu chung cư lần lượt ngã xuống.
Sau đó anh ta ôm Trịnh Hàm nhảy xuống, đưa tay giữ lấy con zombie đang ngã xuống trong góc tường.
Anh ta chậm rãi cong đầu gối đặt di thể mẹ Trịnh Hàm xuống đất, cánh tay nhẹ nhàng phất qua mặt bà ấy một cái. Chỉ trong chớp mắt, ảo ảnh bao trùm, xương khô thịt thối từ từ khôi phục lại như cũ.
Quá trình này chỉ xảy ra trong chưa đầy một phút, cơ thể người mẹ đã nát rữa lại phục hồi, vết thương trên người biến mất không còn nữa, chỉ còn làn da tái nhợt nhắm mắt như đang ngủ yên trên sân cỏ.
Trịnh Hàm nhìn chằm chằm mẹ mình mấy giây sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Chúc: "Anh..."
Trịnh Hân Hân vẫn đang ngồi trên bờ tường lo lắng kêu lên: "Anh ơi..."
Mặc Chúc đứng dậy xoay người ôm Trịnh Hân Hân xuống.
Hai anh em quỳ xuống bên cạnh thi thể mẹ mình, mới đầu chỉ im lặng thôi nhưng sau đó Trịnh Hân Hân đột nhiên bật khóc thút thít, té nhào vào người mẹ mình rồi nghẹn ngào gọi mẹ.
Trịnh Hàm quỳ bên cạnh giơ tay quệt nước mắt đang chảy không ngừng trên mặt.
...
Mặc Chúc giúp đỡ hai anh em an táng mẹ. Anh ta bắt chước cách làm của Đinh Tình, đưa thi thể tới nghĩa trang chôn.
Đêm khuya trở lại đường Quan Âm, Mặc Chúc đưa anh em Trịnh Hàm về chỗ ở trước.
Lúc anh ta quay lại cửa hàng thì Lộ Dao vẫn chưa đi nghỉ.
Bà chủ đắp chiếc chăn mỏng ngồi trên thảm bên ghế sô pha, trước mặt vẫn là đống mảnh ghép đáng hận đó.
Mặc Chúc đi tới ngồi xuống ghế sô pha rồi nhìn Lộ Dao: "Rốt cuộc cô để tôi làm nhân viên chạy vặt là có ý đồ gì vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận