Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 447 - Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 4



Chương 447 - Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 4




Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 4
Sáu giờ sáng, tiếng chuông nhà thờ ở khu Tây vang vọng khắp phố U Linh, đánh thức loài người đang ngủ say trong bóng tối.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bốn tiểu đội tuần tra xếp hàng trong phòng an ninh nhà thờ, chuẩn bị bắt đầu đi làm nhiệm vụ tuần tra sáng sớm.
Hai người một tổ, tổng cộng tám người.
Phạm vi là tuần tra của bọn họ là bốn khu Đông Tây Nam Bắc, sáng trưa tối nào cũng phải tuần tra một vòng. Đây là công việc hằng ngày của phòng an ninh.
Hôm ấy trong số các nhân viên chịu trách nhiệm tuần tra khu Bắc có một người trẻ tuổi mới được điều tới. Cậu ta cực kỳ nhiệt tình với công việc, sáng sớm đã miệng ngậm bánh mì tay cầm hộp sữa ra khỏi nhà.
Có điều cậu ta là người mới nên ba tháng đầu phải làm nhiệm vụ chung với nhân viên cũ.
Người dẫn dắt cậu ta là một người đàn ông đã làm việc ở phòng an ninh được hai năm rồi. Ở một nơi nhân viên vào ra liên tục như phòng an ninh thì những nhân viên cũ rất xứng với câu năng lực không tầm thường, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Trong lòng cậu chàng trẻ tuổi này cũng rất kính trọng người dẫn dắt mình, thế nhưng thái độ làm việc của ông anh này vô cùng mất tập trung.
Rõ ràng là mới hơn ba mươi nhưng lúc nào cũng như ông lão sắp về hưu, các tổ khác đã xuất phát cả rồi, chỉ còn cậu ta ngồi trong nhà thờ nhìn đàn ông từ tốn ăn sáng.
Cậu chàng trẻ tuổi kia tên là Nhâm Do. Đợi thêm mười phút rồi mà đàn anh vẫn đang chậm rãi khoan thai cắn bánh mì, cậu ta mất kiên nhẫn nói: "Anh Từ à, nếu còn không xuất phát nữa là chúng ta không kịp về ăn cơm trưa đâu."
Anh Từ nhìn cậu ta rồi "Chậc" một tiếng, sau đó đứng dậy nói: "Cậu sốt ruột vậy là để đi chịu chết đấy à?"
Vẻ mặt Nhậm Do tái nhợt: "Bọn họ nói tuần tra là công việc an toàn nhất mà."
Anh Từ đi lướt qua Nhậm Do ra ngoài cửa: "Nơi này là khu phố U Linh chứ không phải khu chợ trước cửa nhà cậu."
Nhậm Do: "..."
Lúc này trừ các cửa hàng bán đồ ăn sáng ra thì phần lớn cửa hàng trên phố còn chưa mở cửa.
[Cửa hàng không thể mở cửa kinh doanh trước sáu giờ sáng, không thể đóng cửa sau mười hai giờ đêm.]
Phần lớn các cửa hàng đều có quy tắc này, chẳng qua không biết cân nhắc từ điều gì mà hầu hết các cửa hàng ở đây toàn chọn thời gian chính thức mở cửa buôn bán là từ tám đến chín giờ sáng.
Tính chất của cửa hàng bán đồ ăn sáng khác biệt nên cửa hàng mở cửa muộn nhất cũng không quá bảy giờ, chẳng qua cũng không có mống khách nào.
Nhậm Do và anh Từ lên đường bắt đầu cưỡi xe đi tuần tra từ khu Tây qua thành trung tâm rồi mới sang khu Bắc.
Trên đường vắng tanh vắng ngắt chẳng có ai cả, cũng không có những thứ đó.
Anh Từ quay sang liếc nhìn Nhậm Do đang ngẩn người: "Hôm nay không có chuyện gì xảy ra, trông cậu có vẻ thất vọng thì phải?"
Nhậm Do liếc mắt nhìn anh Từ rồi giơ ngón tay chỉ bóng người ở ven đường đối diện, giọng đè xuống rất thấp: "Anh Từ, mau nhìn nữ sinh kia kìa, trông có vẻ là lạ."
Nữ sinh kia đang đứng trước một sạp bán cháo, bánh bao và bánh tiêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào dì múc cháo, không giống như đang thèm ăn sáng mà càng giống thèm ăn người hơn...
Lộ Dao cảm nhận được hai ánh nhìn cực kỳ khó mặc kệ. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đàn ông một trẻ trung một chừng ba mươi đang ngồi trên xe motor tuần tra nhìn mình.
Trên đầu xe motor tuần tra có logo của nhà thờ. Lộ Dao đã từng nhìn thấy logo này trong quyển sổ tay hướng dẫn mở cửa hàng kia rồi. Cô nhanh chóng có suy đoán về thân phận của hai người này, bèn lễ phép gật đầu với bọn họ rồi xoay người đi về cửa hàng mô hình.
Thật ra cô muốn nhân lúc trời còn sớm đi dạo trên đường một vòng cơ. Không ngờ phố U Linh buổi tối ồn ào náo nhiệt vậy mà buổi sáng lại vắng ngắt, có điều sạp hàng ven đường làm đồ ăn thơm ghê.
Mùi thơm liên tục bay ra khỏi cửa hàng chui thẳng vào mũi Lộ Dao. Rõ ràng là cô đã ăn sáng rồi thế mà vẫn muốn ăn thêm, hơn nữa cũng hơi tò mò.
Nhưng trong túi cô không có tiền tệ nơi này nên chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng, không ngờ lại bị người ta bắt gặp.
Tình huống khá lúng túng nên bước chân Lộ Dao càng nhanh hơn.
Nhậm Do nhìn Lộ Dao đi như chạy, anh Từ bên cạnh lại chẳng có chút phản ứng nào nên không khỏi thúc giục: "Chúng ta không đuổi theo ạ?"
Anh Từ nhìn theo bóng lưng Lộ Dao rồi lắc đầu: "Là khuôn mặt của người sống. Cô ấy là người."
Nhậm Do cũng biết Lộ Dao là người, bởi vì những thứ đó sẽ không lịch sự như vậy.
Chẳng qua là cậu ta cảm thấy người này hơi là lạ.
Hai người tiếp tục đi tuần tra dọc theo đường khu Bắc một vòng, lúc quay lại lại gặp phải Lộ Dao.
Lần này là ở trước cửa hàng mô hình. Lộ Dao đang treo biển quảng cáo vừa mới làm xong lên trước cửa hàng mình.
Ở phố U Linh, muốn tuyển thêm nhân viên thì phải nộp đơn xin nên tối qua Lộ Dao đã nghĩ ra một cách để tạm thời không cần tuyển nhân viên mà vẫn có thể quảng cáo sự đặc sắc của cửa hàng mô hình này.
Từ Tranh Vanh cũng nhìn thấy Lộ Dao. Anh ấy liếc nhìn nội dung trên tấm biển quảng cáo, tốc độ xe dần chậm lại rồi dừng hẳn trước cửa cửa hàng mô hình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận