Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1343 -



Chương 1343 -



Con ngươi đỏ thẫm của Bất Độc khẽ run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn rõ được gương mặt quen thuộc thì cả người chấn động: “Mẹ? Sao mẹ lại ở đây? Mau ra ngoài! Con có thể giải quyết, tuyệt đối sẽ không cho phép chúng đến thế giới này.”Lộ Dao cúi xuống, chạm vào mái tóc bạch kim mềm mại của cậu, khẽ nói: “Yên tâm, mẹ chặn miệng hố lại rồi, chúng không đến đây được.”Ánh mắt của Bất Độc đầy ngạc nhiên: “Mẹ, có phải mẹ... Nhớ ra rồi không?”Lộ Dao ngồi xuống ôm lấy Bất Độc, vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Con mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, ngoan.”Bất Độc không muốn ngủ, quái vật tia vào thế giới này như hổ rình mồi, chúng muốn cướp đi tia sáng linh hồn cuối cùng của mẹ.Nhưng vòng tay của mẹ quá đỗi ấm áp, tựa như cảng tránh gió không gió không sóng, cậu muốn cứ như thế này mà ngủ thiếp đi thôi.Trong sự vỗ về của Lộ Dao, Bất Độc đã chầm chậm khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.Hố đất được cái bóng canh giữ không ngừng có quái vật màu đen kỳ dị trồi lên, rồi lại bị cái bóng nuốt chửng từng con một.Lộ Dao bế Bất Độc đứng dậy, quay người định bước lên bậc thang thì khẽ dời tầm nhìn, ở một bên vách đá có một cánh cửa nhỏ mở toang, bên trong thoáng xuất hiện bậc thang, như có ánh sáng lờ mờ từ trên cao chiếu rọi xuống bậc thang, làm ánh lên vết nguyền rủa bằng máu sậm màu rườm rà.Lộ Dao nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi, vẫn chọn quay người bế Bất Độc đi lên, rời khỏi địa điện.Hai chân đạp lên bậc thang, quần và giày dính nước bùn và máu thịt ăn mòn của Lộ Dao chỉ còn lại khung xương trắng phao, còn dính rất nhiều bọt máu.Dường như cô không cảm nhận được đau đớn, bước từng bước ra khỏi cánh cửa.Lộ Dao bế Bất Độc ra khỏi địa điện, gặp Cơ Phi Thần vẫn chưa rời đi bên ngoài chánh điện.Đối phương thấy cô và Bất Độc được bế ra, sắc mặt thay đổi đủ thứ biểu cảm chỉ trong phút chốc, thế nhưng khi thấy đôi chân chỉ còn xương chứ không còn máu thịt của Lộ Dao thì mặt mày tái mét, nhanh chân tiến lên đón, khó khăn nói: “Sao lại ra nông nỗi này?”Lộ Dao tiếp tục đi ra ngoài: “Chỗ nghỉ của Bất Độc ở đâu?”Cơ Phi Thần chẳng còn cân nhắc điều gì khác nữa, đưa Lộ Dao đến tẩm điện của Bất Độc....Đến núi Thiên Môn được vài tháng, lần thứ hai Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương gặp được người trẻ, người trẻ chỉ có thể ngưỡng mộ trong lời đồn được một cô gái trẻ xa lạ bế ra từ sâu trong địa điện.So với tình trạng của người trẻ, hai người Cơ Thu Ngôn cực kỳ khiếp sợ bởi dáng vẻ của cô lúc bước ra khỏi địa điện, nửa phần chân dưới gần như không có máu thịt, hai bàn chân chỉ còn lại xương, không có lớp da và phần thịt bao bọc vẫn không rã ra, thậm chí đi đường vẫn tự nhiên như thường.Nhớ lại cự long đen mạnh bạo đập kết giới trước đó, hai người vẫn thấy sợ hãi.Từ khi nào mà thế giới đã trở nên điên loạn đáng sợ như vậy rồi?Bất Độc ngủ yên trong tẩm điện, Lộ Dao nghỉ ngơi ở ký túc xá được Cơ thị sắp xếp ngay lúc đó, chờ máu thịt trên chân tự phục hồi.Harold và Cơ Phi Mệnh trông chừng bên cạnh cô, Cơ Phi Mệnh im lặng không nói, Harold nhíu chặt mày nhìn bàn chân nhỏ trơ trọi của Lộ Dao.Lộ Dao ngồi trên ghế sô pha, cầm chăn mỏng quấn phần chân, không hề quan tâm: “Tối là có thể mọc ra lại thôi, đừng lo.”Bất Độc mãi không tỉnh, Lộ Dao tạm thời ở lại núi Thiên Môn, không về khu phố thương mại.Trông Lộ Dao vẫn hiền hòa điềm tĩnh, chỉ là hơi kiệm lời.Thỉnh thoảng hệ thống hiện thực hóa ước mơ sẽ lải nhải đôi câu, Lộ Dao cũng không để ý tới nó.Tối hôm nay, Lộ Dao, Harold và Cơ Phi Mệnh ở lại ký túc xá của Thần Điện trên núi.Đêm nay Lộ Dao không ngừng mơ thấy một giấc mơ lặp đi lặp lại.Cô đứng trước cánh cửa nhỏ của địa điện, ngẩng đầu lên nhìn, con đường máu phủ đầy gai nhọn gập ghềnh quanh co.Hình như cô đã thoáng trông thấy mái tóc bạch kim quen thuộc khẽ bay, bèn nhấc chân lên muốn bước lên bậc thang để nhìn cho rõ nhưng bị gai nhọn màu vàng cản trở.Cả đêm, Lộ Dao bị giấc chiêm bao đó quấy rầy.Cô cứ trở lại địa điện, chạy đến trước cánh cửa nhỏ, ngước nhìn, bị cản lại, lại trở về phòng....Sáng tinh mơ, có một vòng người đứng ở điện ngoài của Thần Điện.Trừ Harold ra, toàn là người của Cơ thị.Con cháu và người bình thường trong Cơ thị đứng ở vòng ngoài xa xa, Cơ Phi Thần và Cơ Phi Mệnh đứng đối diện nhau ở chính giữa, sắc mặt hơi kém.Ánh mắt của Cơ Phi Mệnh lạnh lùng, chán ghét nhìn Cơ Phi Thần: “Nếu cậu đã cho mình là đầy tớ của thần, đề phòng bà chủ đủ điều, sao còn mặt mũi xin cô ấy giúp đỡ?”Cơ Phi Thần không nhượng bộ: “Người trẻ vì nhớ bà chủ mà không chịu tách ảnh cách, đến mức chần chừ mãi không thành thần, tại sao tôi không thể nhờ bà chủ khuyên nhủ người trẻ?”Cơ Phi Mệnh: “Nếu đã là thần, ngài ấy không biết mình nên tách ảnh cách lúc nào sao? Há lại bị bà chủ ảnh hưởng? Tách ảnh cách không ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận