Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 75 - Nếu có thêm đôi tai thú thì tốt biết mấy! 3



Chương 75 - Nếu có thêm đôi tai thú thì tốt biết mấy! 3




Nếu có thêm đôi tai thú thì tốt biết mấy! 3
Đội trưởng đội đi săn đột nhiên bật dậy: "Trúc Châu?"
Những người khác nghe được cái tên này cũng chợt ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp nhỏ.
Có vẻ như Trúc Châu đã nhận ra bọn họ từ nãy rồi nên cực kỳ quen thuộc nói: "Bạn đời của tôi mới nấu xong mì sợi. Mọi người tỉnh rồi thì qua ăn một bát đi."
Mới đầu là năm người, đến lúc ăn cơm thì cả tám người tí hon đều tỉnh dậy, ngồi chật cả phòng ăn, tiếng hút mì sùm sụp thay nhau vang lên.
Đội trưởng đội đi săn tên là Lợi Nham. Giờ phút này anh ta đang ngồi ở chỗ gần cửa, cúi đầu mạnh mẽ ăn mì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Trúc Châu đang dựa vào cửa sổ một cái.
Có vẻ như bọn họ quen biết Trúc Châu thì phải. Lúc đầu, cả tám người đều cực kỳ đề phòng Lộ Dao, thế mà sau khi thấy Trúc Châu thì thả lỏng hẳn.
Bây giờ chẳng còn ai quan tâm đến Lộ Dao nữa, chỉ một lòng muốn hàn huyên tâm sự với Trúc Châu.
Đội viên: "Chúng tôi lần này đi ra có tổng cộng mười người. Ai ngờ còn chưa kết kén xong thì kỳ đóng băng dày đã bắt đầu rồi."
Lộ Dao yên lặng đếm đếm, thấy ở đây mới có tám người.
Cô lại liếc mắt nhìn đội đi săn hoàn toàn chưa phát hiện ra số người không đúng, vẫn còn đang đắm chìm trong đồ ăn ngon một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Ảnh Đồng nhận ra động tác của Lộ Dao nên đuổi theo níu lấy tay, leo lên bả vai cô: "Muộn quá rồi, đừng nên ra ngoài nữa."
Lộ Dao: "Còn hai người nữa, bây giờ ra ngoài tìm có khi vẫn chưa muộn."
Ngay cả Lộ Dao cũng phải sợ thời tiết trong kỳ đóng băng dày. Kén của người tí hon Nitraan lại không hề vững chắc chút nào. Hai người tí hon ngây người ở bên ngoài một đêm, e rằng đến sáng mai sẽ thành tượng đá mất.
Lộ Dao lấy ma trượng ra, nhanh tay khắc ma pháp trận trọng lực lên đế giày rồi đeo mũ và bao tay lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Ảnh Đồng bám chặt lấy cổ áo khoác cô: "Tôi cũng muốn đi."
Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi không muốn ở trong túi nữa."
Lộ Dao lấy một cái khăn quàng lông dê từ trong kho hàng cá nhân ra, tuỳ ý quấn hai vòng quanh cổ mình rồi túm Ảnh Đồng lên nhét vào trong khe hở của chiếc khăn: "Nắm cho chặt đấy nhé. Anh nhỏ vậy có bay mất tôi cũng không thấy được đâu."
Ảnh Đồng vùi mình giữa chiếc khăn quàng mềm mại dần ngoan ngoãn, lỗ tai hơi đỏ ửng lên một cách đáng ngờ.
Gió đã hơi dừng rồi nhưng tuyết lại bắt đầu rơi.
Bông tuyết như cục bông gòn thi nhau rơi xuống.
Lộ Dao giơ điện thoại di động lên chiếu sáng, đi về phía biển chỉ đường. Đội đi săn kia đã bay từ phía này tới đập trúng cô.
Bước chân của Lộ Dao rất chậm, hơi thở cũng dần dồn dập hơn.
Cô giơ tay lên cuốn lại khăn quàng: "Xin lỗi nhé, nếu anh không thoải mái thì có thể di chuyển qua bên cạnh."
Ảnh Đồng không chỉ có thể nghe rõ hơi thở dồn dập kia mà còn cảm nhận được làn da ấm áp run lên theo từng lần thở của cô dưới lớp vải mềm đang bọc lấy anh nữa.
Nhiệt độ cơ thể cô khiến mặt anh đỏ bừng, đôi mắt màu đỏ càng ngày càng sáng ngời xinh đẹp.
Đáng tiếc, bóng đêm quá dày nên cô không nhìn thấy.
Lộ Dao lắng tai nghe trong tiếng gió để điều chỉnh hướng đi bất cứ lúc nào. Cô đi rất xa, cuối cùng cũng tìm được hai cái kén đã vỡ tan tành dưới một gốc cây khô.
Trông bọn họ chẳng khác gì chiếc lá khô treo trên cây kéo dài hơi tàn, cứ đung đưa như sắp rụng xuống.
Lộ Dao hái cả hai xuống cho vào túi áo mình. Cô lia đèn pin điện thoại một vòng xung quanh, đến khi không phát hiện ra sinh vật nào khác nữa mới xoay người thất thểu đi về.
---
Trong khách sạn, nhóm người tí hon ăn no uống đủ bình tĩnh lại rồi cuối cùng cũng phát hiện ra số người không đúng. Bọn họ sốt ruột đến nỗi cuống lên quay vòng vòng.
Có mấy đội viên muốn đi ra ngoài tìm người ngay lập tức, nhưng đội trưởng Lợi Nham lại do dự.
Vất vả lắm bọn họ mới tìm được đường sống trong chỗ chết, tám người được an toàn.
Mặc dù nửa vui nửa buồn nhưng giờ mà ra ngoài tìm người thì chắc chắn là một ý tưởng không sáng suốt.
Cửa khách sạn bị ai đó đẩy từ ngoài vào. Lộ Dao đứng dưới mái hiên phủi hết tuyết trên người xuống rồi lê cả người toàn hơi lạnh đi tới, móc hai cái kén vỡ trong túi ra: "Tôi tìm được hai người. Heo của mọi người thì không tìm về được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận