Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 852 -



Chương 852 -




Lộ Dao ngẫm nghĩ một lát, thái độ kiên quyết: “Thật có lỗi, cửa hàng chúng tôi không có trạm ở đây nên không thể nhận đơn.”
Trương Tĩnh thở dài thườn thượt.
Thùng vàng vẫn được mọi người xách, nhưng sự mừng rỡ thoáng hiện trên mặt từng người chợt biến mất.
Ôi—
Số khổ quá mà.
Lộ Dao nhướng mắt lên, khẽ ho một tiếng: “Cái đó... Nếu mọi người bằng lòng, cửa hàng phá lệ bán một vài lá bùa hộ mệnh cho mọi người.”
Trương Tĩnh lập tức ngẩng đầu lên: “Bùa hộ mệnh?”
Hạ Hoài Tung nháy mắt với ông ta, gật đầu liên tục: “Anh Trương, phù chú của cửa hàng chúng tôi rất hiệu nghiệm.”
Trương Tĩnh lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này mà chẳng cần phải nghĩ suy, nói to: “Chúng tôi còn mười bốn người, mỗi người hai mươi tờ.”
Lộ Dao lắc đầu: “Không được nhiều thế, nhiều nhất mười tờ.”
Trương Tĩnh: “Mười tám tờ.”
Lộ Dao: “Mười tờ.”
“Mười lăm tờ.”
“Mười tờ.”
“Mười hai tờ.”
“Chín...”
Trương Tĩnh ỉu xìu: “Thôi, mười tờ thì mười tờ. Nhưng phải dạy chúng tôi sử dụng.”
Bà chủ này cứng rắn thật, còn phải nài nỉ cô bán nữa chứ.
Mọi người xung quanh: “...”
Lần đầu gặp khách muốn mua nhiều mà cửa hàng không bán.
Mua hàng số lượng lớn với giá rẻ giống với bán phá giá, lại còn phá không thành công, người mua vốn không phải đối thủ của bà chủ.
Người mua ông cứng rắn lên chút đi mà!!!
Lộ Dao vẫy tay với Tạ Tử Lê: “Lấy tiền, giao hàng.”
Bình thường họ không bán phù chú, trừ phi thỉnh thoảng xuất hiện tình huống đặc biệt, đối phương còn là khách hàng trả giá cao.
Bán hàng theo thời, định giá qua loa, 20 gram vàng một tờ.
Xét theo phẩm chất phù chú cửa hàng bán ra, Tạ Tử Lê và Quán Trọng đều thấy này gần như là cho không rồi. Vì ngày thường họ phải mua bằng linh thạch, còn chẳng mua nổi mấy tờ trong một lần.
Mà phù chú cửa hàng dịch vụ chạy vặt bán cho người bình thường, chỉ một tờ thôi đã có thể giữ được một mạng rồi.
Nếu là mấy tháng trước, giá của phù chú nằm ở mức Trương Tĩnh sẽ lập tức hét lên là “cướp tiền”, nhưng giờ ông ta chẳng thèm nghĩ suy gọi bạn trả tiền, sợ lề mề là mười tờ cũng không mua được.
Mười bốn khách hàng, Lộ Dao bán ra một trăm bốn mươi tờ phù chú, thu được hai nghìn tám trăm gram vàng.
Trả tiền xong, trong thùng chỉ còn lại khoảng hai phần ba thỏi vàng.
Vì đối phương mua hơn trăm tờ phù chú trong một lần nên Lộ Dao hữu nghị tặng thêm ba tờ giấy dán biến nhẹ: “Dán tặng phẩm lên vách ngoài đồ vật có thể khiến đồ nhẹ lại. Mỗi tờ sử dụng được mười lần.”
Người của phe Trương Tĩnh giảng hòa với Tần Thiên xong, Trương Tĩnh cũng đồng ý không tiếp tục tập kích đội bảo vệ, còn xin lỗi rất sảng khoái nên đội viên đội bảo vệ cởi trói cho ông ta.
Trương Tĩnh bò dậy chạy đến phía trước Lộ Dao, cẩn thận nhận lấy một xấp phù chú và tặng phẩm: “Cảm ơn.”
Mười tờ phù chú là một phần, đựng trong hộp giấy dẹt như hộp giấy gói hàng bưu điện, chống lửa chống nước.
Trong hộp có kèm theo một bản hướng dẫn sử dụng chi tiết các loại phù chú khác nhau, căn bản không cần nhân viên truyền đạt lại cách sử dụng.
Người của nhóm nghiên cứu đứng một bên quan sát cả cuộc giao dịch của nhóm người bên kia. Họ rất hứng thú với bùa hộ mệnh Lộ Dao bán nhưng rất ngại, vì họ không có vàng.
Lộ Dao gọi đội viên cả đội qua, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Lộ Dao cầm vài xấp phù chú đi qua nhóm nghiên cứu đưa cho Chu Cầm.
Chu Cầm sững sờ, không đưa tay nhận ngay mà chậm rãi ngước lên nhìn Lộ Dao, trong sự gượng gạo toát ra đôi chút thật thà: “... Chúng tôi không có tiền.”
Lộ Dao kéo tay Chu Cầm lên, để phù chú vào lòng bàn tay cô ấy: “Không cần trả tiền, chút lễ mọn coi như cảm ơn cống hiến các cô làm ra cho sự sinh tồn của toàn thể nhân loại. Chúng tôi sắp đến thành phố Chung Linh, tiếp đó là thành phố Ngân Biên, có lẽ sau này vẫn còn cơ hội gặp nhau. Hy vọng chuyến đi này của các cô được suôn sẻ, nhanh chóng nghiên cứu phát minh ra thuốc ngăn chặn có hiệu quả.”
Chu Cầm không ngờ Lộ Dao sẽ nói vậy, chấn động tinh thần, nghiên cứu của họ vẫn chưa kết thúc.
Chu Cầm nhìn lướt qua sắc mặt của Tần Thiên, cô ấy không từ chối phù chú Lộ Dao đưa nữa, cúi đầu trịnh trọng nói một tiếng “Cảm ơn”.
Nhưng họ vẫn chưa biết phù chú này có lợi ích cụ thể gì.
Ở gần đó, nhóm người Trương Tĩnh chỉ im lặng nhìn.
Giả sử thuốc ngăn chặn có tác dụng được phát minh ra thì tất cả mọi người đều có lợi.
Trương Tĩnh không thấy tức giận nữa, thậm chí còn đánh giá cao bà chủ.
Đầu óc người trẻ tuổi suy nghĩ quá nhanh, cũng nắm chắc lợi ích với mức độ vừa phải.



Bạn cần đăng nhập để bình luận