Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 767 -



Chương 767 -




Mùi hôi của thịt đã bị phân bị lan ra xung quanh, đống thịt bê bết kia tựa như pháo hôi, bắn đầy lên người anh ta, mùi hôi ấy xộc thẳng lên khiến mắt anh ta cay xè.
Ngay sau đó một đôi giày thể thao màu trắng đạp lên chiếc đầu đã thối rữa ấy, nhắm chừng khoảng cách rồi đá bay cái đầu ra khỏi khe cửa nhỏ hẹp.
Cửa cũng lập tức được đóng lại.
Ngô Hiến từ từ ngẩng đầu lên thì thấy bà chủ với gương mặt lạnh lùng đang đứng đó, trái tim đang đập mạnh cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Lộ Dao đưa tay lên bảo anh ta đừng lên tiếng, sau đó lại đưa ngón tay chỉ lên bên trên.
Ngô Hiến ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy thứ đang treo lơ lửng trên trần nhà thì con ngươi co rút lại, cả người run lên bần bật.
Trong phòng cấp điện không hề có chút ánh sáng nào, xung quanh rất u ám nhưng Ngô Hiến vẫn có thể nhìn thấy rất rõ thứ trên đầu mình.
Đó là một con zombie đã thối rữa đến mức không còn nhận ra được hình dạng nữa, nó nằm treo ngược trên trần nhà, một thân thể mà có đến sáu cảnh tay, từ phần cổ trở lên thì trống không.
Anh ta không khỏi liên tưởng đến cái đầu lúc nãy bị Lộ Dao đá bay ra ngoài.
Ngón tay Lộ Dao khẽ động đậy, điều khiển bảy con dao găm bay ra khỏi vỏ, bay thẳng về phía zombie chặt đứt sáu cánh tay của nó, đồng thời dùng một trong bảy sợi dây cột dưới chuôi dao để cột lại đống tay vừa rơi tán loạn dưới đất lại thành một bó.
Không còn tay để chống đỡ, con zombie đó không thể bám chặt vào tường được nữa, thế nên cơ thể cũng rơi ngay xuống đất.
Lộ Dao nhanh nhẹn trốn sang một bên, còn Ngô Hiến thì hoàn toàn không tránh kịp nên lại bị cơ thể thối rữa kia rơi trúng lần nữa.
Lộ Dao lấy ra một chiếc nón bảo hộ màu vàng chanh từ kho hàng cá nhân, trên nón còn được gắn thêm một chiếc đèn pin nữa.
Cô mở đèn trên nón lên rồi đưa cho Ngô Hiến: “Đeo lên đi rồi đi làm việc.”
Đầu óc đang bỏ nhà đi xa tít mù khơi của Ngô Hiến nhanh chóng bay về: “Cô lấy đâu ra thứ này thế?”
Lộ Dao vỗ lên chiếc túi bằng vải bố của mình.
Ngô Hiến hỏi tiếp: “Cô lừa ai thế, chiếc nón to như thế sao lại có thể đựng vừa trong chiếc túi này được?”
Lộ Dao chỉ vào chiếc nón đang nằm trong tay Ngô Hiến: “Loại này xếp được, tiện bỏ túi mang theo.”
Ngô Hiến sờ thấy các nếp gấp bên ngoài chiếc mũ, là loại gấp gọn được thật này.
Chẳng lẽ do không có ánh sáng nên anh ta không nhìn rõ sao?
Lộ Dao giục anh ta: “Thứ đó vẫn đang tìm đầu và tay chân của nó, thời gian của chúng ta có hạn, anh nhanh chóng bắt tay vào làm đi.”
Ngô Hiến đột nhiên câm miệng, dường như lúc này mới nhớ ra mâu thuẫn giữa hai người. Mới cách đây vài phút anh ta còn đơn phương kiên quyết không nói chuyện với đối phương nữa là.
Những thứ khác không nói nhưng mũ bảo hiểm và đèn pin đeo đầu này thì đúng là rất tiện lợi để làm việc.
Thiết bị trong phòng cung cấp điện không gặp vấn đề gì cả, vẫn khởi động được bình thường, nguồn điện của công ty đã được khôi phục lại.
Trên lầu ba Lý Tân Vinh đang nằm dài ở phía sau, chỉ lộ ra đôi mắt.
Chiếu Dạ và đám sẻ tinh phụ trách bảo vệ anh ấy.
Cách đó không xa Ma Bảo đang đánh nhau với một con zombie biến dị.
Con zombie đó mặc một bộ đồng phục rách rưới, tay chân rất linh hoạt, đỡ được mọi đòn tấn công của Ma Bảo.
Lý Tân Vinh rũ nhẹ mắt xuống, ngay lúc này cảm xúc của anh ấy rất phức tạp: “Lúc còn sống con zombie đó là đồng nghiệp của tôi, vào hôm dịch bệnh zombie bùng phát trùng hợp tôi nghỉ phép ở nhà nên không đến công ty, không ngờ bọn họ không ai thoát được cả.”
Chiếu Dạ là yêu nên không thể cảm hiểu được cảm xúc ngổn ngang này của Lý Tân Vinh, chỉ có thể đáp: “Yên tâm đi, chắc chắn Ma Bảo sẽ khống chế được con zombie đó thôi.”
Lý Tân Vinh: “…”
Cậu biết ăn nói thật đấy.
Zombie bên trong công ty cấp nước giống hệt zombie ngoài đường, chặt đầu cũng không chết.
Động tác của con zombie biến dị đang đánh nhau với Ma Bảo rất nhanh, còn biết đỡ chiêu nữa, tốc độ phục hồi của cơ thể cũng nhanh đến mức lạ thường, rõ ràng không phải là loài bình thường.
Ma Bảo đánh với nó được vài hiệp, càng đánh cậu nhóc càng thấy vô vị nên đã dứt khoát dùng roi trói nó lại, sau đó chém đứt đầu nó.
Chiếu Dạ để lại vài con sẻ tinh với Lý Tân Vinh, còn mình thì nhanh chóng kéo lấy chiếc thùng rác rồi đón lấy cái đầu mà Ma Bảo vừa chặt xuống, cuối cùng lấy túi nilon buộc chặt lại, ném cả đầu và thùng rác ra ngoài cửa sổ.
Lý Tân Vinh và Ma Bảo thấy thế đều phải thẫn thờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận