Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 750 - Kết thúc 3



Chương 750 - Kết thúc 3




Kết thúc 3
Lư Yên Lâm và Tạ Giai Nhiên ở trong căn phòng gần cầu thang. Sau khi vào phòng cả hai đều hưng phấn đứng bên cửa sổ ngắm tuyết và nhìn trăng sáng, trò chuyện một hồi rồi lại không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra bấm vào app nội bộ của khu phố thương mại.
Lư Yên Lâm: "Chị mới phát hiện ra trên cái app này có một chỗ để du khách nạp tiền."
Tạ Giai Nhiên: "Chị muốn nạp hả?"
Lư Yên Lâm: "Thời Diên nói muốn xem nội dung trong mục Hoạt động trong khu phố thì phải trả tiền. Chị muốn xem những cửa hàng khác xem sao."
Tạ Giai Nhiên lặng lẽ cất điện thoại đi rồi tiến lại gần Lư Yên Lâm, quyết định sẽ xem chùa.
Lư Yên Lâm thử nạp trước một trăm đồng để nhận được quyền tiến vào Hoạt động trong khu phố cái đã.
Giao diện màu trắng trống trơn ban đầu ngay lập tức trở nên đầy màu sắc, cuộn xuống sẽ thấy các thanh nội dung xuất hiện, có điều không trả tiền thì không bấm vào được.
Tạ Giai Nhiên chậc lưỡi cảm thán: "Trông cũng tuyệt quá ha."
Lư Yên Lâm chọn mấy mục trên màn hình để thanh toán. Thứ cô ấy chọn là ở biển sâu.
Khu vui chơi dưới đáy biển sừng sững giữa một vùng biển sâu thẳm yên tĩnh từ từ mở ra trước mắt hai người, trông như một bức tranh cổ tích huyền bí vậy.
Mười phút sau một trăm đồng đã bay sạch. Lư Yên Lâm lập tức nạp thêm hai trăm nữa để mở nội dung của quán Internet Cafe vượt thời không.
Tạ Giai Nhiên: "Ôi má ơi! Em muốn có Tiêm Thể hoàn và Hoán Nhan đan này!!!"
Lư Yên Lâm: "Bên dưới có đánh giá của người mua này."
Tạ Giai Nhiên: "Chị nói xem... Những đánh giá này có thật không vậy?"
...
Dưới tầng, Lộ Dao đi rửa sạch tách trà khách đã dùng, dụng cụ pha trà và bát đũa rồi lại quét dọn phòng bếp cùng phòng khách. Thấy vẫn còn mười phút nữa mới tới mười hai giờ đêm, cô bèn đi ra ngoài.
Bất Độc thò đầu ra từ phòng bếp: "Mẹ đi đâu thế?"
Lộ Dao: "Mẹ không yên tâm lắm nên định qua cửa hàng dịch vụ chạy vặt xem một chút. Con ngủ trước đi, không cần chờ mẹ đâu."
Không yên tâm cái gì?
Cửa hàng hay người?
Bất Độc không hiểu nhưng cuối cùng cậu vẫn không hỏi.
Lộ Dao đi tới cửa hàng dịch vụ chạy vặt rồi đẩy cửa đi vào. Phòng khách cửa hàng im ắng, cửa phòng nghỉ dành cho nhân viên mở hờ, có chút ánh sáng ấm áp lọt từ bên trong ra.
Lộ Dao chậm rãi đi tới rồi giơ tay lên gõ cửa một cái. Lục Minh Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha, trông như đã không nhúc nhích một thời gian dài rồi vậy.
Lộ Dao đi vào: "Anh ăn gì không?"
Lục Minh Tiêu lắc đầu: "Tôi không cần ăn."
Lộ Dao ngồi xuống bên cạnh anh rồi lấy một cái bánh từ kho hàng cá nhân ra đặt vào lòng bàn tay anh: "Bánh Trung thu em tự làm đấy."
Giữa tờ giấy dầu mỏng màu trắng có in một chữ "Dao" nho nhỏ. Đây là bánh Trung thu của khu phố thương mại ở thế giới gốc, trông không bắt mắt lắm nhưng sau khi ăn thử thì tất cả các nhân viên khu phố đều nhất trí khen nức nở.
Sau đó Lộ Dao đã viết công thức làm bánh ra rồi giao cho Cơ Phi Mệnh đi chuẩn bị.
Từ cách làm, nguyên liệu đến túi đựng của bánh Trung thu của khu phố thương mại ở thế giới gốc đều đến từ thành phố Dao Quang cả, không áp dụng bất kỳ nguyên liệu hay kỹ thuật đến từ thế giới nào khác.
Lộ Dao bận quá nhưng vẫn tranh thủ thời gian làm một mẻ xem như bản mẫu, vừa làm xong đã bị các nhân viên chia nhau ăn hết rồi. Cái bánh cô vừa đưa cho Lục Minh Tiêu là cô cố ý để dành lại.
Môi Lục Minh Tiêu hơi cong lên. Anh chậm rãi xé túi đựng ra rồi cúi đầu cắn một cái.
"Lục Minh Tiêu, Trung thu vui vẻ."
Cả người anh chợt cứng đờ, hoàn toàn không nếm ra được cái bánh trong tay có mùi vị gì nữa. Bây giờ điều duy nhất anh cảm nhận được đó là mình đang được mùi hương ấm áp quen thuộc bao lấy. Anh chậm rãi cụp mắt quay đầu sang bên cạnh.
Lộ Dao đang tựa đầu lên vai anh che miệng ngáp một cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Không lâu sau hơi thở của cô đã đều đều.
Cơ thể Lục Minh Tiêu cứng còng, bàn tay không kiềm chế được mà bóp nát cái bánh Trung thu khiến mảnh vụn rơi khắp người, có điều anh vẫn không dám nhúc nhích chút nào.
Thời gian như nước chảy từng giọt một trôi qua. Điện thoại di động đang đặt trên bàn trà trước sô pha của Lộ Dao hiển thị từ "23:59" đến "00:00".
Lục Minh Tiêu nghiêng đầu về phía Lộ Dao rồi gửi đến cô một lời chúc trong thầm lặng.
[Mong rằng đời này em không còn phiền ưu, con đường phía trước bằng phẳng thuận lợi.]
Cuối cùng thì một ngày dài đằng đẵng của Lộ Dao cũng kết thúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận