Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 741 - “Cút!!!” 3



Chương 741 - “Cút!!!” 3




“Cút!!!” 3
Không bao lâu sau khi cuộc họp online lần trước kết thúc thì Đinh Tình đã nhận được điện thoại được chế tạo riêng cho nhân viên của khu phố thương mại.
Sau vài ngày làm quen dần những chuyện đang xảy ra, Đinh Tình đã từ từ chấp nhận được sự thật bản thân đã vô tình được nhận vào một công ty vượt thời không rất lợi hại để làm việc.
-
Lúc đám người Thôi Phùng Thời đi trên đường thì thường xuyên ngửi thấy một mùi hương rất nồng, đó là mùi khói lửa nhân gian đã từng rất quen thuộc với mọi người ở nơi đây.
Cấp dưới đi cùng với Thôi Phùng Thời dùng sức hít mạnh một hơi: “Nhà nào đang kho thịt kho tàu thế, thơm quá đi.”
Tạ Vũ: “Chắc chắn gia đình này cũng đổi thức ăn từ chỗ của hàng dịch vụ chạy vặt.”
Tiết Thiến: “Nói thật lòng thì bây giờ càng nghĩ tôi càng càng cảm thấy cửa hàng này rất ghê gớm, họ có thể tích trữ nhiều thức ăn tươi mới đến thế cơ mà.”
Cấp dưới còn lại cũng nói: “Không chỉ có mà còn dám lấy ra nữa, hơn nữa còn tặng cho các gia đình xung quanh mà không cần đền đáp gì. Nếu như nói đằng sau bà chủ không có chỗ dựa thì ai tin cơ chứ?”
Tiết Thiến: “Nếu cửa hàng này mở ở thành phố Kim Diệu thì chúng ta sẽ là người được lợi, nhưng họ lại cứ nhất quyết mở ở thành phố Cao Thăng, phiền chết đi được.”
Thôi Phùng Thời: “Cũng không phải không còn cách. Chi bằng chúng ta thử thuyết phục bà chủ, dời cửa hàng đến thành phố Kim Diệu chúng ta để phát triển, thế nào?”
Tiết Thiến: “Vậy chi bằng khuyên họ gia nhập vào căn cứ chúng ta luôn đi.”
Tạ Vũ càng nghe càng hoang mang.
Hình như họ đã nhận ra sự lợi hại của cửa hàng dịch vụ chạy vặt nhưng hình như cũng hoàn toàn không xem trọng họ.
Đám người họ nói được một lúc thì đã đi ngang qua ngã tư đường bỏ hoang, dần tiến vào đường Quan Âm, ở phía xa kia cửa hàng dịch vụ chạy vặt đang mở cửa, trước cửa đã không còn khách hàng xếp hàng nữa, nhưng hình như dưới mái hiên còn một người đang ngồi.
Họ còn chưa kịp sang đó thì đã có vài chiếc xe điện lặng lẽ chạy đến từ bên kia đường, chầm chậm dừng lại trước cửa cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Nhân viên chạy vặt dừng xe, lục tục đi về phía người đang ngồi dưới mái hiên, sau đó ngồi xuống bên cạnh người nọ trông như chim sẻ về tổ vậy.
Đã đến giờ cửa hàng dịch vụ chạy vặt ngừng nhận đơn, Lộ Dao không có việc gì làm nên đã kéo một chiếc ghế ngồi dưới hiên nhà, đợi nhân viên chạy vặt về.
Chỉ qua được vài phút mà nhân viên đã lần lượt quay về hết.
Lục Minh Tiêu là người đi đầu, ngồi xuống bên trái Lộ Dao, Harold vừa về đến cũng ngồi xuống bên phải Lộ Dao.
Sau đó cứ lần lượt tiếp theo Ma Bảo, Bất Độc, Tù Ngọc, Tina, Chiếu Dạ, Ti Kim… Nhân viên cửa hàng ngồi thành một hàng trước cửa hàng để ngắm mặt trời lặn với Lộ Dao.
Lộ Dao lấy bánh Trung thu từ trong túi càn khôn ra, để nhân viên họ tự chọn hương vị mà mình thích, sau đó vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.
Lộ Dao: “Hôm nay có bận lắm không?”
Harold đáp: “Tạm ổn. Sau hôm nay e là việc kinh doanh của chúng ta sẽ còn tốt hơn như vậy nữa đấy.”
Chiếu Dạ: “Bà chủ à, khi nào tôi mới có thể trở thành nhân viên chạy vặt được thế?”
Lộ Dao: “Cậu không muốn giao hàng nữa sao?”
Chiếu Dạ bóp chặt ngón tay mình: “Tôi cũng muốn trở thành… Nhân viên chạy vặt xuất sắc như đàn anh Harold.”
Tù Ngọc chen ngang: “Đang đón lễ đấy, có thể đừng nhắc đến chuyện công việc được không? Để Lộ Dao được nghỉ ngơi đi.”
Chiếu Dạ lúng túng cúi đầu: “Xin lỗi.”
Ma Bảo: “Nhân tộc đúng là yếu ớt, cả ngày chỉ ở trong cửa hàng, không cần đi đâu cả thì có gì phải mệt cơ chứ.”
Bất Độc quay đầu lại, dùng ánh mắt “không đồng tình” nhìn Ma Bảo: “Cậu không hiểu gì cả, mỗi lần tổ chức những sự kiện như thế thì mẹ chính là người vất vả nhất đấy.”
Ma Bảo bĩu môi, cảm thấy ấm ức.
Lộ Dao nháy mắt với Lục Minh Tiêu.
Lục Minh Tiêu quay người nhẹ nhàng vuốt tóc Ma Bảo.
Ma Bảo còn chưa kịp mừng ra mặt thì Lục Minh Tiêu đã lập tức lên tiếng: “Bất Độc nói không sai.”
Ma Bảo: “…”
Ti Kim: “Bà chủ, tối nay về tiệm nail để ăn cơm đúng không nhỉ?”
Tù Ngọc lập tức nói: “Trung thu là ngày lễ đoàn viên, về tình về lý thì bà chủ cũng nên đến tiệm internet để ăn cơm mới đúng.”
Bất Độc: “Chắc chắn mẹ sẽ về khách sạn suối nước nóng ăn cơm.”
Tina: “Bất Độc à, cậu và Lộ Dao cùng về tiệm nail không phải là được rồi sao.”
Harold: “Đương nhiên Lộ Dao phải về tiệm nail rồi. Nếu về với cậu thì không phải ăn cơm với cửa hàng đồ ăn nhanh rồi sao. Bọn tôi đã nhờ Edward đi bắt con ma thú ăn ngon nhất của mùa này, tối nay sẽ ăn món ma thú nướng.”
Chiếu Dạ hạ thấp giọng nói: “Bọn tôi cũng đã đặt bữa linh yến ở Lưu Tiên lâu.”

Bằng một thế lực huyền bí nào đó, nhân viên các cửa hàng bắt đầu cãi nhau vì việc bà chủ nên ăn tối ở đâu.
Lộ Dao thở dài một hơi, đang định tiếp tục sự nghiệp công tâm của mình thì thấy một đoàn người đang từ từ đến gần chỗ họ.
Người đàn ông đi đầu mặc một đồ vest rất bắt mắt, phía sau còn có ba nam một nữ đi theo.
Lộ Dao nhận ra Tạ Vũ.
Ánh mắt đối phương lại bắt đầu né tránh cô.
Còn Thôi Phùng Thời thì lướt mắt qua hàng người đang ngồi dưới mái hiên, không cần người khác giới thiệu mà đã nhìn chằm chằm vào đúng Lộ Dao, chân cũng bước nhanh hơn, còn chưa đến gần nhưng ánh mắt đã lóe lên ý cười.
“Đứng từ xa mà đã nghe thấy sự náo nhiệt của bên này, cửa hàng dịch vụ chạy vặt đúng là ——"
Nhân viên cửa hàng đồng loạt quay đầu lại: “Cút!!!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận