Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 622 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 2



Chương 622 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 2




Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 2
Đường An Kỳ ở kế bên cửa hỏi nhỏ: “Người tới chưa anh?”
Đêm qua đột nhiên xuất hiện đám zombie bao vây khu chung cư Bình An, tầng một và tầng hai đã bị zombie chiếm hết.
Theo lẽ thường thì zombie là giống loài khiếm khuyết chỉ còn giữ lại bản năng “ăn thịt người”, chúng không có đủ năng lực tư duy, không có năng lực sinh sản, thậm chí không thể coi là một thể sinh mạng, chúng chỉ là thể xác người đã chết bị virus chi phối, là cái vỏ rỗng vẫn có thể đi đứng mà thôi.
Nhưng nhóm zombie này lại hơi lạ, chúng lặng lẽ tập trung đến khu chung cư Bình An, hộ dân ở tầng một căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Khu chung cư này cũ kỹ, cửa sổ cũng không tính là kiên cố, tầng dưới thấp còn là người đi đứng bất tiện hoặc là người cao tuổi sinh sống, zombie mà đến là không thể chạy.
Nửa thêm tiếng hét thảm thiết vang lên không ngớt ở dưới lầu, sau đó có một số zombie đạp lên xác bạn mình muốn bò lên cao.
Chúng bận rộn cả đêm ở dưới lầu, lúc trời tờ mờ sáng, vẫn có một nhóm zombie bò được lên tầng hai thật.
Bốn người nhóm Đường An Kỳ không dám chợp mắt cả đêm, luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài nhưng lại không dám mở cửa tùy tiện vì sợ bị zombie ngửi thấy mùi.
Trong đêm, họ đã thử đặt đơn cho cửa hàng dịch vụ chạy vặt vài lần nhưng ban đêm cửa hàng chẳng có ai, danh thiếp không viết ra chữ.
Bốn người khổ sở chống đỡ mãi cho đến sáng, thấy tầng hai đã xuất hiện vài con zombie, họ định mang số vật tư leo lên lầu tìm một nơi cao chút để tạm lánh nạn.
Thế nhưng hộ dân ở tầng bốn sớm đã làm một hàng rào bảo vệ ở đầu cầu thang bằng bàn ghế và dây thừng, một là để chặn zombie, hai cũng là từ chối người sống ở tầng dưới lên đó.
Nhóm Đường An Kỳ hết cách, chỉ có thể quay lại nơi ở cũ tại tầng ba lần nữa.
Tầng ba của đơn nguyên này vốn còn hai hộ là nhà Đường An Kỳ và nhà Khương Nghệ Phỉ, hiện tại Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương cũng dọn đồ đến nhà Đường An Kỳ, bốn người ở chung với nhau.
May mắn là buổi sáng họ thử đặt đơn lại thì cuối cùng danh thiếp cũng không còn ở trạng thái cấm viết chữ nữa rồi.
Họ nhanh chóng đặt đơn, nôn nóng chờ đợi nhân viên chạy vặt đến nhà.
Tống Húc híp mắt quan sát cẩn thận, từ xa trông thấy ba người chạy xe đạp điện nhưng không dám khẳng định đó là nhân viên chạy vặt.
“Dưới lầu có ba người chạy xe đạp điện, nhưng không thấy Lộ Dao.”
Đường An Kỳ ngồi xổm xuống chạy đến bên cạnh Tống Húc, cũng nằm rạp lên lan can nhìn xuống: “Xe đạp điện giống kiểu của Lộ Dao, chắc đều là nhân viên chạy vặt đó. May mà chúng ta đặt rất nhiều đơn nên khá đông người đến.”
Tống Húc: “Người buộc tóc đuôi ngựa cao đó là nam à? Sao còn có tóc vàng nữa?”
Đường An Kỳ: “Đây không phải trọng điểm, họ dừng bất động ở đó, e là giật mình vì có nhiều zombie như vậy rồi.”
Tống Húc vô thức nhớ đến Lộ Dao: “Nếu là Lộ Dao đến nói không chừng có cách.”
Đường An Kỳ bắt đầu sốt ruột: “Phải làm sao đây, lỡ nhân viên chạy vặt không có cách, chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao?”
Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương phát hiện Đường An Kỳ không ở trong phòng bèn ra ngoài tìm người, nghe họ nói nhân viên chạy vặt đến rồi, cũng ngồi xổm xuống di chuyển đến hàng rào hành lang ngó xuống.
Chu Minh Dương: “Ba người đó đều là nhân viên chạy vặt à?”
Khương Nghệ Phỉ: “Lẽ nào nhân viên chạy vặt còn phải xem nhan sắc ư?”
Chu Minh Dương: “Trông có vẻ đều không đáng tin cậy lắm. Sao Lộ Dao không đến?”
Bốn người đang nhỏ tiếng phàn nàn thì thấy cuối cùng ba người dưới lầu cũng hành động rồi.
Ba người ở ven đường chống hai chân trụ trên đất, kéo xe đạp điện lùi ra sau, trông như định rời đi làm nhóm Đường An Kỳ quíu gần chết. Nhưng họ chỉ di chuyển xe đỗ dưới gốc cây trống trải, xuống xe khóa lại rồi đi đến khu chung cư đối diện đường lớn.
Tống Húc lật lọng ngay: “Tố chất của nhân viên chạy vặt này cũng còn được, không hổ là đồng nghiệp của Lộ Dao.”
Đường An Kỳ lòng đầy lo ngại: “Họ định vào bằng cách nào?”
Chu Minh Dương cũng rầu theo: “Đều không thấy cầm vũ khí gì, hôm đó Lộ Dao vừa có súng, vừa có đao...”
Bên này còn chưa nói hết thì đã thấy ba người kia trèo lên thảm xanh ven đường bằng tay không, nhẹ nhàng nhảy lên tường rào, men theo bức tường nhanh chóng chạy đến tòa chung cư sát bên mép rồi nhảy lên cao, tay bấu lấy bờ tường hành lang tầng hai.
Harold bấu một tay vào bức tường, nhẹ nhàng nhảy vào hành lang tầng hai, theo sau là Ti Kim và Tù Ngọc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận