Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 674 - Đương nhiên là tôi 3



Chương 674 - Đương nhiên là tôi 3




Đương nhiên là tôi 3
Hạ Hoài Tung hơi ngu ngơ: “Đặt bằng cách nào?”
Lý Mật: “Mặt sau có cách thức đặt đơn, điền vào là được.”
Hạ Hoài Tung: “Viết lên tờ rơi là được hả? Sao có thể chứ?”
Lần trước tiểu đội số bảy và tiểu đội số mười đặt đơn ngay trước mặt mọi người nhưng nhân viên chạy vặt ở bên cạnh họ ngay lúc đó, mà lúc ấy Hạ Hoài Tung và Lý Mật lại trông coi vật tư ở bên ngoài nên không biết rõ quy trình đặt đơn chạy vặt, lúc này cũng bán tín bán nghi với cách sử dụng của tờ rơi đặt đơn.
Trong lòng Lý Mật cũng thấy cách này rất thần kỳ nhưng cô ấy không do dự, cầm bút lên đã viết tên và số lượng đặt lên cột đặt đơn.
Cô ấy khựng lại lúc viết đến phần địa chỉ giao hàng.
Chỗ họ bị chết máy nằm ngay một ngã tư, gần đây không có bảng tên đường rõ rệt và họ cũng không thể xuống xe đi tìm vào lúc này.
Hết cách, Hạ Hoài Tung chỉ có thể hạ kính xe xuống phân nửa, hỏi thăm người trong xe hơi.
Lúc nãy người bên đó hỏi thăm tình hình thành phố Kim Diệu với Hạ Hoài Tung, Hạ Hoài Tung nói cho có lệ, nên giờ người đó nói chuyện cũng không vui vẻ gì.
Hạ Hoài Tung chỉ đành đưa một tờ rơi sang: “Chúng tôi định đặt đơn ở cửa hàng này, các anh luôn ở thành phố Cao Thăng, có từng nghe đến chưa?”
Triệu Bác Văn cẩn thận nhận lấy tờ rơi từ ô cửa sổ được kéo xuống phân nửa, xem xong thì cười: “Đây là cái gì? Viết lên tờ rơi là có thể đặt đơn, còn có người giao hàng tận nơi?”
Hạ Hoài Tung không bất ngờ với phản ứng của Triệu Bác Văn, nếu mà không tận mắt gặp nhân viên chạy vặt, lại nghe người trong đội cứ nhắc mãi về chuyện của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, có lẽ cậu ta cũng không tin.
Suy cho cùng thì hiện nay điện tử viễn thông đã tê liệt hoàn toàn rồi, mà đây cũng chẳng phải là mua hàng trên mạng thời kỳ bình thường.
Viết lên giấy là có thể nắm bắt được đơn hàng, nếu cửa hàng dịch vụ chạy vặt sở hữu công nghệ như vậy thật thì thế lực phía sau cũng khiến người ta không thể không đề phòng.
Trương Hải Châu ngồi kế bên Triệu Bác Văn nghe hai người thảo luận, thò tay ra giật lấy tờ rơi, đọc lướt nhanh rồi cực kỳ kinh ngạc: “Em từng thấy tờ rơi này rồi.”
Triệu Bác Văn bất ngờ: “Hồi nào?”
Trương Hải Châu: “Cũng là hai hôm trước ấy, tầng một đơn nguyên kế bên có hộ dân sinh sống, là người đàn ông bị liệt đó, vợ con ông ấy ra ngoài tìm vật tư hai ngày không về, sau đó hình như đã nhờ nhân viên chạy vặt của cửa hàng gì này này. Hôm ấy người đã được đưa về, đơn nguyên đó có tận mấy hộ dân mua cái thẻ gì đó nữa.”
Trời xui đất khiến, chỗ ở cũ của Triệu Bác Văn và Trương Hải Châu chính là vườn ngự uyển Kim Thái. Trương Hải Châu nói người nhà của hộ đó là Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình mấy hôm trước.
Triệu Bác Văn nhíu mày: “Nhà chúng ta không mua à?”
Trương Hải Châu: “Hôm sau em chuẩn bị xuống lầu thì thấy trên tay nắm cửa có tờ rơi, lúc đó không quan tâm, sau này nghe mẹ của Mỹ Tâm nói chuyện này nhưng đã không tìm thấy tờ rơi đó nữa rồi. Anh lại nói muốn đến căn cứ Hy Vọng nên em nghĩ là không dùng đến thế là mặc kệ luôn.”
Cửa xe của Hạ Hoài Tung mở ra khe hở rộng hai ngón tay, mới đầu hai chiếc xe có quẹt nhau nên sát vào nhau, chừa ra một khe hở chật hẹp có thể nói chuyện ở chính giữa, zombie không chen vào được.
Hạ Hoài Tung nghe Trương Hải Châu nói vậy thì vô thức bắt đầu kích động: “Bà chị à, cô có thể nói xem đây là đâu không? Dù nhân viên chạy vặt có đến hay không thì đây cũng là một cách. Nếu không thì đến khi trời tốt, zombie không tản đi là chúng ta sẽ chết hết đấy.”
Trương Hải Châu ngay thẳng, nghiêng người qua nói ra tên của con đường này.
Lý Mật nhanh chóng viết địa chỉ lên tờ rơi, sau đó bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Chắc chắn nơi này cách cửa hàng dịch vụ chạy vặt không chỉ mười cây số thôi đâu, dù biết có thể vô vọng nhưng vẫn không nhịn được sinh ra chút mong chờ.
Đường Xương Thịnh, Lộ Dao và Lục Minh Tiêu vừa lắp xong máy thu tín hiệu khu lân cận, đang định đến địa điểm mục tiêu tiếp theo thì nhận được tin điều phối đơn hàng.
Ở đầu phố cách họ chưa đến hai cây số đã xuất hiện hai đơn giao hàng mới.
Lộ Dao nhận được tin xong quay đầu lại nhìn anh: “Hai đơn ở cùng một nơi, chi bằng anh đi đưa hàng, tôi tiếp tục lắp máy thu tín hiệu?”
Lục Minh Tiêu vẫn chưa chính thức vào làm, Lộ Dao lại trùng hợp ở nơi gần địa chỉ giao hàng nhất nên mới bị hệ thống điều phối cho đơn này.
Lộ Dao thấy hai người đi giao thì hơi lãng phí thời gian, chi bằng chia ra hành động.
Sức bền của xe đạp điện cải tạo đã được thử nghiệm đầy đủ rồi, hơn cái cũ không chỉ một bậc, gọn nhẹ tốc độ nhanh không có tiếng mà còn chạy được lâu nữa.
Lục Minh Tiêu rũ mắt nhìn chằm chằm cô một lát rồi chậm rãi lắc đầu: “Tôi là người mới, vẫn có rất nhiều điều chưa quen trên phương diện công việc, phiền bà chủ chỉ bảo thêm.”
Lộ Dao nghĩ thấy hai cây số cũng chẳng xa, không tốn nhiều thời gian lắm: “... Được thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận