Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 357 - Đồ thay thế 3



Chương 357 - Đồ thay thế 3




Đồ thay thế 3
"Lộ Dao, tỉnh lại đi."
"Muốn ngủ bao lâu nữa vậy?"
"Cơ thể này sắp đến cực hạn rồi."
"Không phải vì khế ước ràng buộc chặt quá à?"
"Là do mong muốn của cô ấy quá nhiều..."
"Chấp niệm sâu nặng thế kia..."
...
Rất nhiều âm thanh vang lên bên tai Lộ Dao khiến cô vốn đang mệt mỏi không muốn dậy bị đánh thức. Sau khi tỉnh, cô cảm thấy dưới người mình vừa lạnh vừa ẩm, ngoài ra còn có cả mùi rỉ sét nồng nặc nữa.
"Tỉnh rồi hả?"
Lộ Dao chậm chạp chớp mắt hai cái nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi. Màu mực và màu máu bao phủ tất cả những nơi mà tầm mắt cô có thể lia tới được, cứ như cô đang ở bờ sông Vong Xuyên vậy.
Hiện tại cô đang nằm trong một vũng máu. Rõ ràng là vừa rồi cô nghe thấy rất nhiều giọng nói nhưng đến khi mở mắt ra lại chỉ thấy một đống thứ gì đó lơ lửng trên đầu.
Hai con bướm bóng đêm đang đậu trên ngực cô, chỗ đó bị Lục Dao chọc thủng một lỗ to bằng đầu ngón tay.
Thật ra thấy thủng vậy thôi nhưng không đau, cũng không chảy máu.
Lộ Dao nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy nhóc gấu trúc yêu đâu, kho hàng cá nhân của cô cũng đã có thể sử dụng được bình thường rồi, không hiểu sao đống đồ này lại bắn ra đây.
Lộ Dao nhặt đồ lên nhét lại vào kho lần nữa.
Lúc nhặt những món đồ tượng trưng cho bản thân của Thần Minh kia lên, trước mắt Lộ Dao bỗng nhiên tối sầm xuống.
Cô vô thức nhắm mắt lại. Đến khi mở ra lần nữa, con ngươi cô chợt co lại một cái, vẻ mặt dần trở nên nặng nề.
Biển máu trước mắt như bị bóp méo. Chân Lộ Dao không còn chạm đất nữa, cả cơ thể lơ lửng bay lên rồi lại từ từ chìm xuống biển máu.
Mặc dù chìm xuống đáy nhưng tầm mắt của Lộ Dao không hề bị cản trở. Thế nên cô thấy rất rõ hai pho tượng thần to lớn nằm khuất sâu dưới biển máu này.
Cô chầm chậm bơi qua đó.
Hai pho tượng thần một nam một nữ, nam có vẻ ngoài như ác quỷ, nữ che lụa đen kín mít không thấy được khuôn mặt.
Giữa tượng thần khóa một cái lồng chim cong vẹo, hình như thứ bị nhốt trong lồng là một ngọn lửa màu đen rất rực rỡ.
Thấy Lộ Dao đến gần, ngọn lửa màu đen kia vui sướng nhảy lên như đã chờ cô lâu lắm rồi vậy, trông chẳng khác gì mấy vật cưng được gửi nuôi nhờ trong tiệm thấy chủ mình đến đón.
Càng đến gần tượng thần, càng có nhiều ký ức xuất hiện trong đầu Lộ Dao.
Cô nhớ được ra ước vọng của mình rồi. Đến khi tới gần lồng chim giữa tượng thần, cô giơ tay lên chạm vào ngọn lửa màu đen kia.
Khoảnh khắc lúc đầu ngón tay chạm vào lửa, vết thương trước ngực cô lập tức khép lại.
Một giây sau, lồng chim vỡ toang, tượng thần cũng bắt đầu sụp đổ, cả biển máu chấn động.
Lộ Dao nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể chìm dần xuống.
Đến khi tỉnh lại lần nữa cô vẫn sẽ quên mất ước vọng của mình thôi.
Nhưng không sao, tương lai mới quan trọng.
---
"Ưm ưm! Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm!"
Lộ Dao cảm thấy mặt hơi nhột, bên tai rất ồn ào, lại có cảm giác như một tảng đá lớn đang đè lên ngực mình vậy.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy cái mặt mâm lông xù phóng đại của nhóc gấu trúc yêu.
Hùng An An nằm hẳn cả người lên người Lộ Dao, dưới đôi mắt như hai hạt đậu đen kia là hai hàng nước mắt ướt nhem.
Lộ Dao chống tay xuống đất nhổm người dậy: "An An, em đè nặng quá... Chị không thở được."
Hùng An An hơi sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao hồi lâu rồi bỗng kêu ré lên, hai móng vuốt mở rộng ôm chầm lấy Lộ Dao, đầu chui vào lòng cô dụi không ngừng.
Cậu nhóc tưởng mình sẽ phải trơ mắt nhìn Lộ Dao mất đi hơi thở giống như nương.
Thấy nhóc gấu trúc yêu bị dọa sợ, Lộ Dao cũng giơ tay ôm chặt lấy cậu nhóc, tay không ngừng vỗ vỗ sau lưng nhóc an ủi. Chẳng biết vết thương trước ngực cô đã khép lại từ lúc nào, ngay cả sẹo cũng chẳng có.
Cô hơi nhíu mày, cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không có chút manh mối nào.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?"
Hùng An An: "Ưm ưm ưm."
Lộ Dao: "Cái cô Lục Dao kia đâu rồi?"
Hùng An An: "Ưm ưm."
...
Lục Dao hóa thành dáng vẻ cô về quán net là muốn làm gì vậy?
Dù có lấy được vị trí bà chủ của cô thì nàng ta cũng không thể đi qua Tinh Môn được kia mà.
Hơn nữa có lẽ nàng ta có thể gạt được nhân viên bình thường trong quán nhưng chắc chắn không qua nổi mắt Bất Độc và Harold.
Có điều nàng ta lấy mất điện thoại di động và Truyền Âm ngọc phù của cô mất rồi. Chuyện này hơi khó giải quyết đấy, cô phải nhanh chóng nghĩ cách ra ngoài mới được.
Còn nữa, hình như nàng ta có một năng lực đặc biệt, tương tự như cướp lấy trí nhớ người khác.
Lộ Dao nhíu mày, một mối nghi chợt nổi lên trong lòng. Như vậy có khi nào trí nhớ của Trạch Duyên cũng bị đánh cắp không?
Đây là pháp khí của Lộ Dao nhưng trông giống một thế giới ảo hơn. Lộ Dao và Hùng An An tỉnh lại ở một căn phòng trống.
Cô đứng lên đi qua đi lại mấy vòng xem cơ thể có gì khác thường không.
Sau khi xác nhận xong, cô nhét Hùng An An vào kho hàng cá nhân của mình rồi lấy nhẫn ra chuẩn bị tìm cách ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận