Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 646 - Giáo quan Lục 4



Chương 646 - Giáo quan Lục 4




Giáo quan Lục 4
Người đàn ông đứng bên lề đường không nói gì.
Còn người nữ thì ngồi xổm xuống hỏi Lộ Dao: “Cô đang làm gì thế?”
Lộ Dao cho chiếc xe điện dựa vào lề đường, đứng lùi ra đường lớn, ý muốn nói với cô gái kia đứng ra xa một chút, sau đó khom lưng xuống nhấc chiếc xe lên.
Cô gái ấy giật mình vội lùi về sau vài bước, ngũ quan xinh đẹp bay bay tán loạn: “Mẹ nó cô nghiêm túc đấy à? Anh có nhìn thấy không Hạ Hoài Tung!”
Hạ Hoài Tung chính là người đàn ông đeo kính đen kia, cậu ta đẩy chiếc kính đen lên, lòng cũng đang hoang mang y hệt như cô giá kia nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh không hề hấn gì: “Tôi có mắt nhìn.”
Lộ Dao đỗ xe xong thì bước đến trước mặt hai người họ: “Xin chào, tôi tên Lộ Dao. Đây là xe của đồng nghiệp tôi, không biết tại sao nó lại nằm ở đây nữa. Hai người có thấy một chàng trai tóc ngắn màu hạt dẻ, dưới mắt có hai nốt ruồi gần đây không?”
Cô gái ấy tên Lý Mật, nghe Lộ Dao hỏi thế thì lắc đầu: “Lúc chúng tôi đến thì chiếc xe này đã nằm ở đây rồi, chỉ là lúc đó đội trưởng bọn tôi thắng xe quá gấp nên mới đụng ngã nó.”
Lộ Dao khom người nhìn những chiếc xe van đang đậu bên đường: “Các cô là người của căn cứ Hy Vọng sao?”
Lý Mật gật đầu.
Căn cứ của họ đã nổi tiếng đến thế rồi sao?
“Cô biết căn cứ Hy Vọng à?”
Lộ Dao: “Hôm qua tôi gặp được người của căn cứ Hy Vọng ở một trung tâm thương mại khác, nghe cô nhắc đến đội trưởng nên tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Hạ Hoài Tung không tin, ngẩng đầu trợn mắt, bình thường thì thông minh lanh lợi lắm nhưng lúc ra ngoài thì như bị mù vậy, không hề có chút cảnh giác, đề phòng nào.
Sau khi hỏi vài câu đơn giản thì Lộ Dao phát hiện hai người họ không có thông tin nào đáng giá cả nên đã quay người dời hai chiếc xe đến con đường đối diện, tách ra khỏi dãy xe van này, sau đó lấy giấy dán trọng lực dán lên cái đế, kết giới của giấy dán được bày ra xong rồi mới đứng dậy đi về phía bệnh viện bên kia đường.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ vừa báo lại đã tìm kiếm thấy sẻ tinh của Chiếu Dạ ở khu đất trống bên ngoài bệnh viện.
Lý Mật và Hạ Hoài Tung đuổi theo để ngăn Lộ Dao lại.
Lộ Dao lấy làm lạ: “Sao thế?”
Hạ Hoài Tung đáp: “Người của chúng tôi vừa vào bệnh viện đó, nhiệm vụ của chúng tôi là ngăn cản những người đến sau muốn vào bệnh viện.”
Lộ Dao: “Bệnh viện đó là anh mở à?”
Hạ Hoài Tung cũng biết yêu cầu của mình rất miễn cưỡng nhưng bây giờ thuốc men là vật phẩm vô cùng khan hiếm.
Hai tiểu đội cố tình từ thành phố Kim Diệu đến đây, vốn họ đã lấy đủ nguyên vật liệu từ thành phố Vạn Hâm rồi, nhưng trên đường về thì lại gặp được bệnh viện này, sau khi bàn bạc với đội trưởng thì họ quyết định vứt bỏ một số nguyên vật liệu trên xe để lấy một ít thuốc men và vật dụng y tế về.
Là một thành viên trong đội tìm kiếm của căn cứ nên họ cũng phải suy nghĩ cho căn cứ.
Căn cứ càng phát triển mạnh thì cuộc sống và sự an toàn của họ cũng được bảo đảm hơn.
So với những đội viên khác thì thái độ của hai người họ cũng được xem là thân thiện rồi.
Lộ Dao giải thích: “Tôi không hề hứng thú gì với thuốc men ở đây cả, tôi chỉ vào đó tìm người mà thôi, chính là đồng nghiệp mà lúc nãy tôi nói đấy.”
Hạ Hoài Tung không tin.
Lý Mật cũng cười: “Bây giờ tình thế khó khăn, chúng tôi hiểu chứ. Hay là cô đợi thêm chút nữa đi, đợi khi người của bọn tôi ra rồi cô vào.”
Lộ Dao cảm thấy cả ngày hôm nay rất bực mình nên không muốn kéo dài thêm nữa, lúc chuẩn bị dùng vũ lực để khống chế hai người họ thì đột nhiên Chiếu Dạ liên lạc lại.
Chiếu Dạ: “Bà chủ, cô đang ở đâu thế?”
Lộ Dao: “Tôi vừa đi ngang qua bệnh viện Vạn Nghi thì thấy xe điện của cậu. Nó nằm ngay bên đường, cậu đang ở đâu thế?”
Chiếu Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đang ở trong bệnh viện đó đây. Ở đây không ổn lắm, cô có thể đến chỗ tôi được không?”
Lộ Dao lướt qua Hạ Hoài Tung và Lý Mật, đi thẳng về hướng cửa bệnh viện: “Được, cậu nói vị trí chính xác của mình đi.”
Chiếu Dạ không hề báo vị trí của mình mà lại nói ra một chuyện không hề liên quan gì cả: “Tôi gặp được một đám người ở đây, ngoài ra còn thấy một người đàn ông trông rất giống Ma Tôn Trạch Duyên nữa.”
Bước chân Lộ Dao khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”
Chiếu Dạ đáp: “Mái tóc bạch kim, đôi mắt màu đỏ, mặc bộ quần áo thường thấy của thế giới này, cũng không hoàn toàn giống Ma Tôn nhưng người này lại đeo một chiếc hoa tai trông giống y hệt chiếc Ma Tôn đeo, à giống hệt trượng Quy Giới của cô đấy. Có khi nào người này là chuyển thế của Ma Tôn không?”
Hoàng hôn dần buông xuống, gió thu thổi nhè nhẹ lạnh đến thấu xương.
Lộ Dao đứng bên ven đường hoang vắng, vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu cô, bầu trời hiu quạnh không sao.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Người đó tên gì thế?”
Chiếu Dạ: “Tôi nghe những người đi cùng gọi anh ấy là giáo quan Lục.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận