Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 800 - Thú vị 2



Chương 800 - Thú vị 2




Thú vị 2
Harold hoang mang đến mức phải líu lưỡi: “Anh ta bị zombie cắn sao?”
Lộ Dao cũng ngồi xuống: “Vẫn chưa hoàn toàn biến thành zombie nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Harold: “Không phải nói đều đã chết hết rồi sao, người này là ai thế?”
Người đàn ông trẻ tuổi kia nhẹ nhàng thoát ra khỏi sự khống chế của Harold, dựa vào tường, yếu ớt đến mức nói một câu cũng phải ngắt ra vài lần: “Các người là ai?”
Lộ Dao đưa tay ra lắc lắc cánh tay phải đã gãy của anh ta, đường cắt trên miệng vết thương không hề bằng phẳng, trông cứ như cố tình dùng sức bẻ gãy, nhưng hình như vết thương đã được xử lý bằng một loại dung dịch axit mạnh nào đó nên tạm thời máu đã được cầm lại.
“Tôi tên Lộ Dao, là nhân viên chạy vặt đến từ thành phố Cao Thăng, tôi được khách hàng ở thành phố Lục Nghị ủy thác đến đây tìm người. Anh là Cao Thầm Niên đúng không?”
Người đàn ông kia vừa lấy hết sức lực để đánh lén họ nên bây giờ đã không còn hơi sức gì để trả lời nữa, hít thở còn khó khăn nữa là, nghe Lộ Dao hỏi thế thì chỉ biết mơ màng gật đầu.
Lộ Dao cũng không bất ngờ khi nhận được câu trả lời này, Cao Thầm Niên và Cao Thi Mộng là anh em nên trông hai người có vài nét giống nhau, chỉ là bây giờ Cao Thầm Niên rất yếu, trông vừa yếu ớt vừa nhếch nhác nên nhất thời không nhận ra.
Lộ Dao vén mảnh vải vụn nằm bên cánh tay phải Cao Thầm Niên ra, phần thịt đã phân hủy và lớp máu đã khô cứng tạo thành một lớp vảy bám vào xương, mùi tanh nồng của máu và mùi hôi của thịt đang phân hủy lập tức xộc thẳng vào mặt cô.
Lộ Dao nhíu mày lại, đưa tay thi triển ma pháp chữa trị để giảm bớt cơn đau của vết thương: “Anh bị cắn bao lâu rồi?”
Vết thương của Cao Thầm Niên rất nặng, lúc mê lúc tỉnh, thêm vào đó đã vài ngày không ăn không uống nên giọng nói đã trở nên khàn đặc, yếu ớt: “Tôi cũng không biết nữa, mặt trời… Mọc… Rồi lại… Lặn… Đã được vài lần rồi.”
Harold lấy ra một bình nước, dùng giấy ăn thấm nước rồi đặt lên miệng Cao Thầm Niên: “Khi người bình thường bị cắn thì nhiều nhất là nửa ngày sẽ mất đi lý trí.”
Ý thức mơ mơ màng màng của Cao Thầm Niên cũng được đánh thức bởi sự mát lạnh kia, anh ta từ từ đưa tay trái lên tự cầm lấy tờ khăn giấy rồi nhấp từng ngụm nước một, chậm rãi nói: “Có thể là do lúc tôi vừa bị cắn thì đã tự cắt đi cánh tay mình nên dịch bệnh không thể phát tán ra khắp cơ thể, nhưng nói cho cùng thì cũng không chống chọi được bao lâu nữa đâu.”
Lộ Dao: “Chân bị cắn vào lúc nào thế?”
Cao Thầm Niên: “Có thể là... Một ngày trước, cũng có thể là... Nửa ngày.”
Bị nhốt ở đây mấy ngày liền nên anh ta đã không còn nhận thức được thời gian bên ngoài nữa.
Trước mắt họ có thể biết được chân bị cắn sau tay, nhưng nếu tính từ thời gian bị cắn ban đầu thì Cao Thầm Niên đã hoàn toàn vượt qua thời gian bị zombie hóa, có thể có liên quan đến việc anh ta tự cắt tay chân của mình thật.
Chẳng trách hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói người này nhẫn tâm, thử hỏi trong tình huống như thế có bao nhiêu người có thể quả quyết làm như vậy cơ chứ?
Một phần là do công cụ không thuận tay nên vết cắt trên tay phải và chân trái của Cao Thầm Niên lồi lõm không đều, phần thịt dính liền với khớp xương bị xé rách ra, cơn đau ấy thật sự khó lòng tưởng tượng ra được.
Nếu đổi lại là người bình thường thì họ thà rằng được chết ngay tức khắc cũng không muốn chịu sự giày vò này, nhưng anh ta không những ngậm nuốt cơn đau, biết là sẽ phải mất rất nhiều máu nhưng vẫn cương quyết xử lý vết thương của mình, đúng là một người nhẫn tâm.
Lộ Dao thấy người này rất thú vị, nếu như đưa anh ta về, hơn nữa nếu có thể cứu sống anh ta thì đám quản lý cấp cao ăn không ngồi rồi của căn cứ Lê Minh sẽ có phản ứng gì đây?
Nghĩ đến đây Lộ Dao lấy một lọ thuốc trị thương ra bảo Harold cho Cao Thầm Niên uống.
Lộ Dao đã làm thí nghiệm rồi, nếu sử dụng thuốc nước ma pháp ở nước Hoàng Kim thì hiệu quả thì sẽ bị giảm đi khoảng sáu phần.
Có thể do đây là thế giới cấp thấp, cũng có thể thần linh có ý hạn chế thế giới này.
Nhưng chỉ dựa vào bốn phần hiệu quả của thuốc cũng đủ để khôi phục sức sống của một người hấp hối sắp chết.
Cao Thầm Niên đã tỉnh táo hơn lúc nãy, híp mắt lại quan sát Lộ Dao: “Ai bảo các người đến đây tìm người thế?”
Lộ Dao ra hiệu bảo Lục Minh Tiêu dìu người đứng dậy đi ra ngoài, trên đường đi đã kể sơ lược về những chuyện xảy ra gần đây trong căn cứ Lê Minh cho Cao Thầm Niên nghe.
Vết thương của Cao Thầm Niên quá nặng, cơ thể lại quá yếu nên chỉ nghe được loáng thoáng vài câu là đã hôn mê ngất đi.
Lộ Dao thi triển ma pháp chữa trị lần nữa, sau đó lấy ra vài bình đan dược trị thương từ trong túi càn khôn, đổ ra một đống thuốc hỗ tạp ép Cao Thầm Niên uống hết.
Làm như thế thì đơn hàng này của cô không những không lời được đồng nào mà còn phải hy sinh rất nhiều đan dược cao cấp nữa.
Vốn chỉ là một nhiệm vụ điều tra đơn giản thôi nhưng lại cứu thêm được một người quay về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận