Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 480 - Tôi ở... Chờ cô… 3



Chương 480 - Tôi ở... Chờ cô… 3




Tôi ở... Chờ cô… 3
Người này vừa dứt lời, một tiếng động cực lớn đã vang lên.
Cửa tịnh thất bị đập vỡ, mấy chục xúc tu đính đầy con mắt màu vàng đồng loạt xông ra, đi kèm theo đó còn có cả tiếng cót két phát ra từ bên trong nữa, cứ như một giây tiếp theo vách tường giữa hành lang và tịnh thất sẽ sập xuống vậy.
Nhân viên an ninh bên ngoài hoảng sợ mềm cả tay chân, gần như không cầm nổi cái thuẫn trên tay. Sợ hãi và tuyệt vọng đánh úp tới mãnh liệt đến nỗi muốn tè ra quần cũng chẳng tè nổi.
Vật chứa mở mắt rồi, bọn họ không thể chống cự được nữa.
Nhưng công kích mãnh liệt như dự đoán không hề xảy ra. Một tấm màn sáng màu vàng phủ đầy những ngôn từ kỳ lạ chặn ngang phía trước bọn họ. Đống xúc tu thô to kia nện mạnh lên trên đó nhưng không thể nào phá được lá chắn kỳ lạ trông mỏng như thuỷ tinh này.
Tần Thu Danh và nhân viên an ninh gần như quên cả thở, mặt ngạc nhiên ngỡ ngàng và đầy vẻ nghi ngờ.
Những hình vẽ vàng nhạt kỳ bí phủ đầy cánh tay trái Lộ Dao, tay phải cô cầm trượng Quy Giới. Lúc này trượng Quy Giới đang đặt trên kết giới phòng vệ, từ từ đẩy về phía trước, mãi đến khi ép được con quái thú đầy mắt kia vào trong tịnh thất.
"Lộ Dao?" Một giọng nói quen quen xen lẫn một chút xa lạ bỗng nhiên vang lên.
Lộ Dao quay đầu chỉ thấy được các nhân viên an ninh vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mình. Dường như bọn họ không nghe thấy giọng nói vừa rồi.
Lúc này, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lần này còn kèm theo cả vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ: "Cô tới cứu tôi thật à!"
Nó vang lên trong đầu cô!!!
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã rời đi quá lâu rồi, làm Lộ Dao gần như sắp quên mất cảm giác lúc nào cũng có một nhóc con lải nhải trong đầu mình. Vừa rồi lúc nói chuyện, giọng điệu của Thống Thống còn đi kèm với tiếng nức nở, hoàn toàn khác với vẻ ngạo mạn độc mồm độc miệng trước kia khiến cô nhất thời không dám xác nhận.
Lộ Dao xoay người, cúi đầu xuống che giấu suy nghĩ trong mắt rồi tỉnh táo nói chuyện với nó: "Cậu ở đâu vậy?"
Một xúc tu to lớn đột nhiên vươn từ trong tịnh thất ra cuốn lấy eo Lộ Dao, sau đó dùng thế nhanh như chớp kéo cô vào.
Cùng lúc đó, giọng của hệ thống hiện thực hóa ước mơ cũng vang lên: [Tôi bị lừa! Tôi muốn về tìm cô nhưng không thành công. Gã kia sắp phát hiện ra tôi rồi nên cô đừng nói gì cả, nghe tôi nói này. Gã tự xưng mình là thần Toàn Tri nhưng thực ra kiến thức gã có được khuya mới bằng cô. Dù sao thì cô cũng nắm trong tay rất nhiều thế giới, có khi cô là người duy nhất trên thế giới này có thể đánh bại gã cũng nên. Nhưng thế giới này đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay gã rồi nên một khi phát hiện ra sự đặc biệt của cô, chắc chắn gã sẽ nghĩ đủ mọi cách để xâm chiếm và biến cô thành vật chứa hoàn mỹ nhất của gã. Cô nhất định phải chú ý che giấu đường đi nước bước của mình, đừng dùng dùng điện thoại di động và mạng mẽo gì đó ở thế giới này nhé, gã sẽ phát hiện ra đấy. Căn phòng này sẽ biến mất nhanh thôi. Phố U Linh chỉ là... Không nên tới gần... Tia đỏ... Cửa ra thật sự ở... Tôi ở... Chờ cô...]
Lộ Dao: "..."
Sau khi nghe nói tịnh thất là một không gian đặc biệt mới xuất hiện khoảng hai ba tháng trước, Lộ Dao đã âm thầm nghĩ rằng thật trùng hợp, hệ thống hiện thực hóa ước mơ cũng đã biến mất được chừng đó thời gian rồi.
Cô quyết định đến nhà thờ một là vì Giang Lẫm, hai là muốn nhân cơ hội lần này liếc nhìn tịnh thất một cái.
Nghe nhân viên an ninh lên báo cáo rằng tịnh thần xảy ra chuyện, cô lập tức chạy xuống ngay không chút suy nghĩ.
Quả nhiên trực giác của cô vẫn chính xác, mọi chuyện đều có manh mối cả.
Tiếc rằng những tin tức quan trọng nhất nằm trong mấy câu cuối thì cô lại không nghe được.
Trong tịnh thất chứa đầy khoang chữa bệnh hình trụ trong suốt, bên trong là người dị hoá đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có một khoang ở trong cùng gần góc tường nhất là bị phá vỡ, người bên trong gần như đã dị hoá hoàn toàn thành thể bạch tuộc hoàng kim rúc lại một xó như không xương, cái đầu lớn tướng rũ xuống, những con mắt màu vàng nhìn Lộ Dao chằm chằm, xúc tu vẫn còn cuốn chặt mấy người. Đó là Nhậm Do, Đỗ Hiểu, Từ Tranh Vanh và nhân viên canh cửa.
Lộ Dao hít một hơi sâu để bình tĩnh lại rồi giơ trượng Quy Giới lên. Cô muốn giải quyết cho xong nguy cơ trước mắt rồi lại suy nghĩ đến tin tức mà hệ thống để lại sau.
Mấy giây sau, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, bàn tay đã giơ lên lại chậm rãi hạ xuống.
Chẳng hiểu sao tự nhiên trên đống xúc tu của con bạch tuộc trước mặt cô lại nổi một bướu hồng, hơn nữa còn bành trướng rất nhanh, chưa đầy nửa phút sau đã to tướng như quả cầu khí rồi nổ một cái "ầm", vỡ tan tành.
Màn ảnh hệ thống đột nhiên bắn ra trước mặt Lộ Dao, trên đó xuất hiện một câu: [Những người đã thấy được năng lực của cô đều phải xoá bỏ hết.]
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một chớp mắt rồi biến mất. Bức tường tịnh thất bắt đầu bong tróc, những mảng hoa văn con thoi màu xanh lam có kích thước bằng móng tay từ từ vỡ vụn ra như dữ liệu được cụ thể hoá, để lộ lớp giấy dán tường có hoa văn màu vàng nhạt bên dưới.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Lộ Dao lại thành cảnh dị không gian đặc biệt mà hệ thống hiện thực hóa ước mơ chế tạo nên đang dần tróc ra. Căn phòng này bắt đầu khôi phục lại thành dáng vẻ vốn có của nó.
Tác dụng kỳ lạ của tịnh thất cũng theo đó mà biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận