Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 839 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 1



Chương 839 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 1




Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 1
Sau khi ăn sáng xong Harold lấy đi gói hàng duy nhất nằm trên kệ hàng rồi đưa Tạ Tử Lê, Ninh Tô, Elise và Reims ra ngoài.
Bốn nhân viên chuyển phát nhanh mới vẫn chưa được huấn luyện gì cả nên vẫn chưa biết chạy xe điện, không biết Harold tìm đâu ra được bốn cái thùng rác, tỏ ý bảo bốn người họ ngồi vào đó.
Elise và Reims không hiểu biết nhiều về tiệm nail và khu phố thương mại, cũng chưa từng tiếp xúc với nền văn minh hiện đại nên khi nhìn thấy bốn cái thùng rác kia thì lấy làm lạ, vây quanh lấy thùng rác tò mò lật qua lật lại xem nó là gì, còn đưa tay ra chọt thử nữa, sau đó cả hai định leo vào trong ngồi thật.
Ninh Tô mới vừa ra khỏi tông môn được hai tháng, tiếp xúc với tiệm net còn chưa được nửa tháng nên hoàn toàn chưa nhìn thấy loại thùng rác cỡ lớn như vậy bao giờ.
Chẳng qua là Ninh Tô thấy nó trông không được đẹp như ngự kiếm thôi, nhưng thử trải nghiệm những thứ mới mẻ cũng không phải không được.
Chỉ có Tạ Tử Lê im lặng nhìn chằm chằm vào bốn chiếc thùng rác nằm phía sau xe điện một lúc lâu, cuối cùng lùi về sau một bước, cậu ta thà đi bộ để giao gói hàng này chứ không muốn leo lên thùng rác ấy đâu.
Chiếu Dạ khoanh tay lại, đám sẻ tinh lần lượt đậu xuống cánh tay và đầu cậu ta, mười mấy cặp mắt tròn ve như hạt đậu nhìn chằm chằm vào đám người mới, bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy đám nhóc này đang cười khiêu khích với mình.
Chiếu Dạ còn lên tiếng chế giễu: “Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao?”
Thật ra trước khi đám sẻ tinh chưa bám được vào “cành cây cao” là bà chủ đây thì cũng đã gặp phải khá nhiều khó khăn, gian nan.
Chúng sống như cỏ dại, có linh trí nhưng lại không có cha, mẹ, sư môn, vì để gia tăng tu vi của mình mà chúng thường xuyên trêu chọc tu sĩ, hứng chịu không ít trận đòn.
Chẳng qua do lúc đó tu vi của chúng còn thấp kém nên không làm được gì đám tu sĩ ấy, thật ra bây giờ cũng không khác xưa là bao nhưng do đám nhóc này ỷ có bà chủ chống lưng nên chúng mới có suy nghĩ “hẹp hòi” “một người làm quan cả họ được nhờ” thế này.
Tạ Tử Lê và Ninh Tô còn rất trẻ, cũng là những tu sĩ rộng lượng nên mới không thèm chấp nhặt những ánh mắt khiêu khích của chúng.
Nhưng từ thái độ của Tạ Tử Lê, Tô Ninh có thể nhận ra những chiếc thùng rác ấy cũng không phải là thứ gì tốt lành gì nên đã lập tức thay đổi ý định, không muốn ngồi vào nữa.
Nhân viên chạy vặt của cửa hàng bắt đầu nhận đơn, đúng lúc có mấy đơn hàng cùng hướng với nơi mà Harold giao hàng đến nên nhân viên chạy vặt và Harold đã lái xe điện đưa đám người mới sang đó.
------
Thành phố Cao Thăng, đường Xuân Xuyên, khu chung cư Xuân Xuyên.
Một cặp vợ chồng khoảng chừng năm mươi tuổi, mắt đeo kính lão đang ngồi trên ban công nguyên cứu tờ rơi trong tay mình.
Hai người họ rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng do thức ăn dự trữ trong nhà đã sắp hết, vốn hôm qua định ra ngoài tìm thêm chút về nhưng vô tình lại nhặt được tờ rơi này trên hành lang.
Trùng hợp lúc đó gặp được một gia đình ở cùng tòa nhà đang định ra ngoài, thấy hai ông bà cụ nhặt tờ rơi lên thì mới nói cho họ biết tờ rơi này đến từ một cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Hai vợ chồng già kia ở tầng một, lúc vi rút zombie vừa mới phát tán thì hơn một nửa số gia đình sống dưới tầng một họ ở đã dọn đi.
Họ vẫn ở yên ở đó không dọn đi, dần dần cũng mất liên hệ với các hàng xóm xung quanh, mãi cho đến hôm qua họ mới biết hóa ra thành phố Cao Thăng có một cửa hàng dịch vụ chạy vặt rất đáng tin cậy.
Hôm qua hai vợ chồng đã nghiên cứu một lúc lâu mới định đặt đơn thử.
Nghe nói có nhân viên chạy vặt hộ tống thì khi tìm kiếm nguyên vật liệu sẽ an toàn hơn.
Ngay vào lúc này ba chiếc xe điện dừng lại trước cửa khu chung cư Xuân Xuyên, năm cậu thanh niên bước xuống xe, chầm chậm bước vào trong khu chung cư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận