Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 454 - Đừng gây trở ngại cho tôi 1



Chương 454 - Đừng gây trở ngại cho tôi 1




Đừng gây trở ngại cho tôi 1
"Không thể tới nhà thờ!" Thái Ngữ Tinh kích động: "Những kẻ ở nhà thờ đều là tay sai của ngài cả. Người đã dị hóa mà tới nhà thờ thì chẳng khác gì nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp."
Lộ Dao: "..."
Hóa ra là thế.
Thái Ngữ Tinh: "Chúng tôi nghe cô, bây giờ làm pháo hoa đi."
Cô ấy và Giang Lẫm đã rơi vào bước đường cùng rồi, dù biết làm vậy cũng chỉ là đang kéo dài thời gian nhưng ít nhất cũng qua được hết hôm nay.
Thái Ngữ Tinh và Giang Lẫm biết phép thử bằng lửa nhưng không biết cách chế tạo pháo hoa cụ thể là như thế nào.
Có điều Lộ Dao đã chuẩn bị từ trước rồi. Đầu tiên, cô phát một video trên bảng, giải thích nguyên lý chế tạo pháo hoa.
Sau khi cùng xem đi xem lại video mấy lần, trong lòng đã có chút khái niệm chung chung rồi cô mới chiếu tiếp các bước chế tạo pháo hoa.
Màu sắc xuất hiện sau khi pháo hoa nổ được quyết định bởi nguyên liệu kim loại nặng có trong đó. Bọn họ cần phải chế biến nguyên liệu dạng bột thành một quả cầu "tinh thể".
Hình dạng của pháo hoa khi nổ được quyết định bởi sự sắp xếp của các tinh thể trong ống pháo. Bộ phận này có thể được thiết kế độc lập.
Ý thức của Giang Lẫm vẫn còn mơ hồ nên năng lực hành động chỉ ngang bằng đứa con nít mấy tuổi.
Lộ Dao luôn miệng khen cậu ta đôi câu: "Giang Lẫm giỏi quá đi mất! Viên tinh thể này thật tròn!"
Cân nhắc đến các yếu tố an toàn nên Lộ Dao đã nghiêm khắc khống chế số nguyên liệu làm pháo hoa thủ công, cố gắng để khách hàng được trải nghiệm niềm vui DIY trong phạm vi an toàn nhất.
Rõ ràng là Giang Lẫm rất vui vẻ, đôi mắt màu vàng chanh sáng bừng lên. Cậu ta lại tiếp tục trộn các nguyên liệu lại, chỉ chốc lát sau đã giơ lên cho Lộ Dao xem.
Trong lòng bàn tay mềm nhũn của Giang Lẫm có một viên tinh thể đen thui.
Lộ Dao cười: "Giang Lẫm làm càng ngày càng tốt!"
Ánh mắt Thái Ngữ Tinh nhìn Giang Lẫm càng ngày càng đau thương. Cô ấy tiện tay bỏ viên tinh thể vừa làm xong vào đĩa tròn trước mặt.
Giang Lẫm để ý thấy tinh thể Thái Ngữ Tinh làm ra đẹp hơn mình, đôi mắt màu vàng chanh khẽ lay động. Cậu ta liếc nhìn người bên cạnh một cái rồi lại cúi đầu nhìn tay mình.
Thái Ngữ Tinh đang chìm đắm trong đau buồn hoàn toàn không chú ý tới hành động của cậu ta.
Lộ Dao vỗ nhẹ lên vai Giang Lẫm, chờ cậu ta quay lại nhìn mình rồi mới mở tay ra cho cậu ta quan sát.
Sau khi cô lặp lại chừng bốn năm lần, Giang Lẫm mới bắt đầu ý thức được mà cố gắng bắt chước theo.
Cậu ta học theo Lộ Dao lấy một chút nguyên liệu lên, bỏ vào lòng bàn tay nặn nặn thành một quả cầu nhỏ.
Lộ Dao ngạc nhiên mừng rỡ reo lên: "Giỏi quá! Cậu muốn ăn kẹo không?"
Giang Lẫm nghiêng đầu nhìn cô: "Kẹo?"
Lộ Dao lấy mấy viên kẹo trái cây từ trong túi ra chia cho Giang Lẫm mấy cái rồi lại quay đầu cho Thái Ngữ Tinh mấy cái.
Lần này không cần Lộ Dao làm mẫu, Giang Lẫm thấy Thái Ngữ Tinh bóc vỏ kẹo ra ăn nên cũng lập tức bắt chước cô ấy lột găng tay cao su xuống, chậm rãi tới bồn rửa rửa tay rồi bóc vỏ ra nhét viên kẹo vào miệng.
Mùi kẹo sữa ngọt ngào thêm chút vị ô mai tan ra trong miệng khiến đôi mắt đã gần giống quái vật của thiếu niên chợt sáng bừng lên.
Thái Ngữ Tinh cũng rất ngạc nhiên, viên kẹo trong miệng cô ấy càng nhai càng ngọt: "Lộ Dao, kẹo nhà cô không giống kẹo bán trên đường."
Lộ Dao cũng không thể nói là mình chưa ăn đồ bên đường được: "Hả?"
Thái Ngữ Tinh móc hai cái kẹo trong túi ra đưa cho cô: "Cô nếm thử là biết ngay."
Lộ Dao cầm một cái lên, vừa bóc vỏ thì ngửi thấy mùi thơm đậm đà nhưng ăn vào miệng lại rất bình thường, nhạt nhẽo vô vị như uống đồ uống tự phục vụ trong quán ăn đã bị pha loãng ra vậy.
Thái Ngữ Tinh: "Cô thấy sao?"
Lộ Dao lắc đầu: "Chẳng ngon gì cả."
Thái Ngữ Tinh khó hiểu: "Sao kẹo nhà cô ăn ngon vậy? Vừa ngọt vừa thơm nữa."
Lộ Dao ậm ừ qua loa: "Có thể là vì đây là kẹo thủ công trong cửa hàng làm ra nên ăn ngon hơn bên ngoài một chút."
Tâm trạng của Thái Ngữ Tinh rất phức tạp: "Nếu quả thật là vậy thì rất nhanh thôi cửa hàng nhà cô sẽ nổi tiếng lắm đấy."
Lộ Dao cũng cảm thấy đây là một cơ hội làm ăn lớn. Chỉ là tình hình phố U Linh hơi khác với Vùng đất của những giấc mơ hồi trước.
Kết hợp lời của hai nhân viên quản lý khu phố và lời của Tiểu Tinh vừa rồi, cô nhận ra có vẻ như trên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn nhưng mùi vị thì từa tựa nhau cả.
Trông bề ngoài những cửa hàng kia rõ là hiện đại và bắt mắt, nhìn là biết đã dốc rất nhiều tâm huyết vào làm, vậy thì tại sao thứ quan trọng nhất của món ăn là hương vị lại qua loa không được chú trọng như vậy?
Lộ Dao cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.
Có điều tạm thời chuyện này chưa gấp lắm, trước mắt cô cần phải giải quyết vấn đề của Giang Lẫm cái đã.



Bạn cần đăng nhập để bình luận